Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1033: Nữ tư lệnh giải trí (2)

Chương 1033: Nữ tư lệnh giải trí (2)
Tiểu Bát nhìn anh, rồi đưa cho anh.
Chu Minh Dũ nghiên cứu một lúc, phát hiện linh kiện rất đầy đủ, chỉ là không có pin, dây loa cũng đứt rồi, dây ăng-ten không còn hình dạng, anh cần phải sữa chữa lại.
Anh cười nói: “Sạc pin không chừng có thể nghe được.”
Là một sinh viên giỏi đứng đầu ngành khoa học và kỹ thuật, hồi bé cũng đã chơi trò này rồi, nhưng nó được nâng cấp cao hơn mà thôi. Khi còn nhỏ, ít nhất anh đã chơi với điốt, toàn không sử dụng vật liệu ban đầu như quặng.
Anh bảo Mạc Như lấy cho anh một cục pin lớn, tìm một vài sợi dây điện đã bỏ, sau đó đến hộp đồ nghề của thợ mộc để tìm một số đồ dùng tiện dụng, rồi bắt đầu mài mò.
Đợi đến khi Chu Thất Thất và Cúc Hoa chạy đến gọi bọn họ ăn cơm, anh vừa quay vừa vặn, đã bận xong rồi.
Tiểu Bát duỗi ngón út mũm mĩm xoay tròn nút công tắc, lập tức nghe thấy tiếng dòng điện tút tút và âm thanh kỳ lạ của truyền sóng âm.
“Tút tút... tút tút...”
Khuôn mặt vốn dĩ vô cảm của Tiểu Bát đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, cậu bé nhìn chằm chằm vào thứ đó, do dự một lúc, dùng ngón tay chạm vào thử xem.
Chu Minh Dũ kéo bàn tay nhỏ bé của cậu bé, ôm cậu bé vào lòng: “Không được sờ lung tung, nghe phát thanh đi.” Anh một tay ôm con trai một tay vặn nút.
Mạc Như, Chu Thất Thất, Cúc Hoa cũng lại gần tò mò nhìn thử.
Cùng với tiếng tút tút, giọng phát thanh viên bắt đầu vang lên: “Trung... Ương, Nhân...”
Không ngờ lại thu được một Đài Phát thanh Truyền hình Nhân dân Trung ương.
Mạc Như thực sự muốn quỳ rồi.
“Anh Út Năm, anh thực sự... lợi hại quá.”
Chu Minh Dũ khèo vai hôn cô bé: “Hay là nói người đàn ông của con.”
Chu Thất Thất lập tức nhăn mặt làm trò với ba: “Lêu lêu.”
Cúc Hoa cười giễu cợt.
Sau khi vặn một hồi, anh lại thu được Đài Phát thanh Truyền hình Nhân dân của tỉnh khác, sau đó thu được hai đài địa phương, một từ một đài phát sóng khu vực và một từ một đài phát thanh truyền hình huyện.
Nghe một lúc, đài trung ương và đài tỉnh cứ giật liên tục, thu sóng không tốt lắm, chắc là có vấn đề về ăng-ten.
Nhưng cả hai đài đều rất tốt.
Bọn trẻ vểnh tai lên và chăm chú lắng nghe, tất cả đều nghe say sưa.
Âm sắc thực sự rất tệ, nghe không rõ, nhưng độ giật rất mạnh.
Tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương của phát thanh viên khiến người ta cảm thấy rất mới lạ, bọn họ chưa từng nghe qua, người lớn gọi đó là tiếng long.
Không chỉ tiếng phổ thông thần kỳ, cách người dần chương trình trò chuyện, tốc độ nói cũng thần kỳ, nhất là giọng nói đầy nhiệt huyết và tràn đầy sức sống của họ được truyền qua sóng điện vô tuyến, có một thứ ma thuật hấp dẫn.
Không có nhiều chương trình, cũng khá đơn giản, về cơ bản phát sóng tình hình xây dựng ở nhiều nơi khác nhau, cũng như tổng kết về vụ mùa bội thu năm nay và triển vọng cho vụ mùa bội thu năm sau. Ngoài ra còn có các hoạt động của lãnh đạo trung ương, hôm nay họp gì, ngày mai nói gì.
Tiếng giật giật nghe không rõ ràng, nhưng bọn trẻ lại nghe không cử động và nín thở.
Ngay cả Tiểu Bát cũng dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy mép bàn, hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào thứ đó.
Thấy dáng vẻ cậu bé, Mạc Như bật cười, xem ra cũng không phải thực sự mặt cứng đờ mà, vẫn rất kích động khi bắt gặp chuyện cảm thấy hứng thú.
Một lúc sau, có giọng ca cất lên: “Trăng sáng gió lặng, lá che ô cửa sổ, dế kêu tuýt tuýt, tiếng dế kêu như tiếng dây đàn…”
Sau đó còn có “Đêm thảo nguyên”, một đêm yên tĩnh xinh đẹp biết mấy, chỉ còn lại tiếng đàn của tôi trên thảo nguyên, muốn viết thư cho cô gái phương xa, nhưng tiếc là không có người đưa thư để bày tỏ tình yêu của tôi...
Ôi! Mạc Như cũng cảm thấy thực sự rất hay.
“Nói là đến gọi ăn cơm, sao lại... đây là cái gì?” Bên ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của Trương Thúy Hoa.
Bà sai Cúc Hoa và Chu Thất Thất đến gọi ăn cơm, kết quả là đi mãi chưa về, bà tự mình đến xem sao, không ngờ lại nghe thấy có người đang hát.
Kinh quá, đây là... cái loa lớn sao?
Bà lê bước vào nhà thấy người lớn và trẻ con đều quay quần quanh bàn nghe say sưa, cái thứ đó có loa, nhưng nhỏ hơn nhiều so với cái của công xã.
Đây là radio ư?
Trương Thúy Hoa chưa từng thấy radio, nhưng bà từng thấp thoáng nghe nói một radio cần trăm mười đồng.
Thứ rác rưởi này một trăm đồng ư?
Nếu không phải có Đại tiên thì bà phải đánh Hồng Lí Tử một trận.
Mạc Như quay đầu nhìn thấy Trương Thúy Hoa đang nghiến răng, trong lòng kêu lên không hay rồi, nói đến gọi ăn cơm, bọn họ vẫn chưa đi, hẳn là đã sốt ruột rồi.
Cô sợ Trương Thúy Hoa hiểu lầm giận dữ nên vội kéo Chu Minh Dũ, cười nói với Trương Thúy Hoa: “Mẹ, anh Út Năm làm một cái radio cho mẹ với ba nghe.”
Trương Thúy Hoa nhìn cái hộp gỗ kia, cái này gọi là radio sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận