Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 825: Chỉ nguồn suối

Chương 825: Chỉ nguồn suối
Chương 825: Chỉ nguồn suối
Chu Minh Lâm: “Mẹ... con...”
Trương Thúy Hoa cũng không nhìn anh ta: “Bảo ba con về ngủ, sáng mai còn phải đi làm.”
Hà tiên cô đến chơi, Chu Thành Nhân đi tìm mấy ông cụ trò chuyện hút thuốc, lúc này Hà tiên cô đi rồi nên gọi ông ta về nhà ngủ.
Chu Minh Lâm đành phải đi khỏi.
Đợi anh ta và Chu Thành Nhân quay về, Trương Thúy Hoa thấy anh ta vẫn còn đứng đó: “Sao còn chưa đi ngủ? Mẹ với ba không cần con hầu hạ.”
Chu Minh Lâm chỉ đành lặng lẽ ra ngoài.
Chu Thành Nhân nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn vợ mình, biết chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra mà ông ta không biết.
Ông ta hỏi nhỏ: “Sao thế?”
Trương Thúy Hoa: “Có người không muốn thấy chúng ta sống tốt, tôi nói ông biết, hoặc là chúng ta có thêm con dâu, hoặc là bớt đứa con trai, ông phải cân nhắc đấy.”
Chu Thành Nhân nghe thấy có hơi khó hiểu: “Thằng tư à?”
Anh tư từ bé đã là một đứa trẻ ngoan, ba mẹ không cần lo lắng, lúc này có thể làm gì?
Trương Thúy Hoa: “Thôi ngủ đi, tôi xem ai không sợ vợ mình trở mặt, dám đến nhà tạo phản.”
Chu Thành Nhân cười: “Vừa phải thôi, đừng có dọa con dâu mới, khéo lại không dám gả đến.”
Chu Minh Lâm ở gian phòng phía đông nghe thấy ba mẹ bên đó nói cười, nhất thời không dám nói gì, không có suy nghĩ gì, chỉ có một điều duy nhất là đừng làm mẹ giận, nếu không thì có lẽ không ai chịu nổi.
Vậy Khám Yến Nhi phải làm sao?
Ngày mai rồi tính.
Bữa sáng ngày hôm sau, Chu Minh Lâm đinh mở miệng.
Trương Thúy Hoa nói: “Ăn cơm xong thì đi trồng khoai lang, cả nhà mình một tổ, nếu ai xoay khuỷu tay ra ngoài thì tôi đánh gãy.”
Trương Cấu bất chợt run cầm cập, suy nghĩ có phải là mình đã phạm lỗi gì?
Mấy hôm nay cũng không về nhà mẹ đẻ, cũng không đến nỗi chứ.
Mạc Ưng Tập nói: “Bác, cháu cũng xin nghỉ để đi tưới nước.”
Trương Thúy Hoa điềm đạm nói: “Út Tập, cháu đi học chăm chỉ đi, nghỉ học đến giúp là được rồi. Dạo này thầy Ngụy của các cháu có khen váy đẹp không?”
Mạc Ưng Tập gật đầu rồi lắc đầu: “Cháu nhớ ra rồi, hiện tại không nói váy đẹp nữa, mà khen bàn tay vừa đẹp vừa trắng nõn.”
Sau đó, cậu bé học được câu gì mà “Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức”, cái gì mà “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”, cái gì mà…
Trương Thúy Hoa gắp miếng cá chiên khô cho Mạc Ưng Tập.
Đây là thứ mà mấy đêm trước sau khi bơm nước xong, Mạc Như và Chu Minh Dũ lấy được, không nỡ chiên dầu nên trực tiếp nướng khô, nướng chín rắc muối lên cũng rất thơm và không có mùi bùn tanh.
Chu Minh Lâm sợ Trương Thúy Hoa lát nữa đi không có cơ hội nói chuyện, anh ta định mở miệng.
Trương Thúy Hoa: “Trong bữa ăn không được nói chuyện, đây là quy tắc của gia đình chúng ta.”
Mọi người: ... Im lại đi, nghe mẹ nói là được rồi.
Mọi người nhanh chóng lặng lẽ ăn cơm xong rồi đi làm.
Hôm nay, Trương Thúy Hoa không trốn tránh Chu Minh Lâm như trước đó, bà muốn xem tên ngốc này có bản lĩnh dám mở miệng nói chuyện với bà hay không.
Bà còn cố ý nhìn Chu Minh Lâm mấy cái.
Điều này khiến Chu Minh Lâm cảm thấy ánh mắt bà mang sát khí nặng, toát mồ hôi lạnh.
Vậy nên, cho dù hôm nay Trương Thúy Hoa không trốn tránh anh ta thì anh ta cũng không dám mở miệng nói, anh ta chăm chỉ làm việc của mình.
Vừa ra khỏi nhà anh ta lại phiền não, sao bản thân không dám mở miệng, sợ gì chứ?
Mẹ cũng không thể đánh anh ta, đánh cũng chẳng sao, cứ đánh thôi.
Nhưng... vẫn không dám mở miệng là tại sao?
Anh ta cũng không nghĩ thông tại sao, suy nghĩ không biết có nên tìm Hồng Lí Tử hỏi ý kiến?
...
Có Mạc Như giúp đỡ, tốc độ trồng khoai lang của đội nhanh hơn nhiều so với các đội khác, trồng xong khoai cũng không nghỉ mà trực tiếp tổ chức cho người dân đào mương ở con sông phía tây.
Họ đã đào dài hơn ba mươi mét ở con mương phía nam, nhưng đào đến độ sâu ba mét đến bốn năm mét cũng không đào ra được suối nguồn, lần này muốn diện tích nhỏ hơn chút, sâu hơn chút, cố gắng đào ra nguồn suối.
Tốt nhất là một nguồn suối loại to, cuồn cuộn sùng sục như nước sôi, có một nguồn suối không chỉ có thể gánh nước và ăn, mà còn có thể tưới tiêu.
Anh muốn có một nguồn suối.
Con sông phía tây ban đầu không thích hợp cày ruộng nên mới được đào thành sông, chỉ sâu khoảng một mét rưỡi đến hai mét. Nếu tiếp tục đào sâu năm sáu mét thì có thể sẽ có nguồn suối, nhưng bên dưới phần lớn là đá, muốn đào giếng sâu là chuyện không dễ dàng.
Chu Thành Chí dẫn Chu Minh Dũ đến công xã xin thuốc nổ.
Thứ này không dễ xin, nhưng bởi vì hiện tại Tống Gia Trang còn có quặng đá, thuốc nổ là thứ thiết yếu nên thực sự có thể xin được.
Kể từ sau khi công cuộc luyện sắt thép kết thúc, ba xưởng sắt thép của huyện Cao Tiến đã bị hủy bỏ, nhưng quặng đá được giữ lại. Đã có những người khai thác ở đó chuyển chúng đến nhà gà Cao Tiến, chất chúng lên tàu hỏa và đưa chúng đến Thanh Cương và xưởng sắt thép trong khu vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận