Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 898: Tự làm tự chịu (2)

Chương 898: Tự làm tự chịu (2)
Chương 898: Tự làm tự chịu (2)
Bọn họ nói cái gì “Thư ký, thật sự là không có phân chia a, đều ở nhà ăn hết”. “Cho dù làm chứng cũng phải tìm người của đội hai chứ, đi tìm bà Tôn thử, nhà họ vẫn luôn phẫn nộ bất bình.”
Bà Tôn?
Bà già đó là anh minh nhất rồi. Trong đội lén lút làm một số thủ đoạn nhỏ để kiếm chút tiền rẻ mạt còn được, bảo bà ta xử Chu Thành Chí?
Ô, bà ta còn mắng “Lật đổ tên mặt đen kia thì tôi có ích lợi gì chứ? Đi theo các ngươi ăn không khí à?”
Vì vậy Trương Căn Phát bây giờ căn bản không làm gì được Chu Thành Chí, dù sao có hai chiến sĩ thi đua hộ giá mà.”
Hai người nhìn quanh một lúc lâu thì thấy trong phòng tuy không đánh nhau nhưng không khí rất căng thẳng.
Cuối cùng lão thư ký Lý Bách Thanh của thôn đứng ra hòa giải, bảo Chu Minh Dũ lấy một cái tấm ván ra để bọn họ xem xem, tránh khỏi việc họ không từ bỏ, luôn cảm thấy chiến sĩ thi đua cất giấu lương thực, ra ngoài rêu rao nói bậy nói bạ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Bách Thanh, Chu Minh Dũ tháo một tấm ván ra, vừa đủ cho một người lên thăm dò.
Hắn nhìn những người đó, “Thôi thư ký, ông đến đây mà kiểm tra?”
Thôi Phát Trung không muốn làm một việc mất giá như này, ông ta muốn chỉ người của mình lên xem thử.
Mạc Như chỉ vào Giả Tồn Phóng, “Giả thư ký lên xem thử đi, nếu người khác xem nói không có gì, chắc chắn anh sẽ không tin.”
Giả Tồn Phóng vội chạy tới, “Đương nhiên là tôi lên kiểm tra!”
Khi họ ở gian nhà chính giữa kiểm tra, Mạc Như bế Chu Thất Thất sang gian phía tây và đứng dưới gác mái nhìn chằm chằm vào Giả Tồn Phóng và những người khác.
Giả Tồn Phóng giẫm lên ghế đẩu, không dễ gì mà chui đầu qua khe nứt gỗ, nhìn về phía đông, trống rỗng không có gì, nhìn về phía tây…
A a a a! Thật nhiều hạt bắp ngô!
Giả Tồn Phóng tim đập nhanh hơn, cứ a a a mà gọi, hai tay cầm tấn ván gỗ định trèo lên, kết quả lực mạnh quá nên bất ngờ làm ngã chiếc ghế đẩu dưới chân, cả người treo trên tấm ván như bị treo cổ vậy.
Người ở dưới nhìn thấy thế liền ôm chặt hai chân, lại kê ghế đẩu dưới chân cho hắn ta.
Thôi Phát Trung cũng kích động theo, “Giả thư ký, thế nào rồi?”
Giả Tồn Phóng chỉ cảm thấy khó thở, tim đập nhanh, “Rất nhiều, rất nhiều lương thực!”
Thôi Phát Trung cười nhạt nói với Chu Minh Dũ: “Hay cho một chiến sĩ thi đua a.”
Chu Minh Dũ nhướn mày, “Thụ Chi Vô Quý, không có gì phải thẹn, đây chính là câu Cao thư ký nói.”
Thôi Phát Trung bảo Giả Tồn Phóng đi xuống để ông ta lên xem xem.
Giả Tồn Phóng tức một cái là không thể trèo lên, chỉ đáng tiếc lỗ mở ra quá nhỏ để trèo lên nữa.
Hắn ta chỉ đành lùi lại để Thôi Phát Trung xem xét, nhưng cái lỗ quá nhỏ, khi hắn ta bước xuống, đầu hắn ta bị kẹt ở đó và nhất thời không lôi ra được.
Thôi Phát Trung lại gấp gáp, vội vàng giục hắn ta một lần nữa và khi một người cháu trai thấy như thế thì trực tiếp níu hắn ta lôi xuống.
“A…”
Hai lỗ tai của Giả Tồn Phóng bị ván gỗ níu lại, khi bị kéo xuống lỗ tai chảy máu, đau đớn khiến hắn ta hét lên như quỷ gọi.
Thôi Phát Trung vẻ mặt u ám nói, “Cạy ván khác xuống!”
Bên kia có người muốn động thủ.
Chu Minh Dũ lạnh lùng nói: “Tôi lại muốn xem ai dám động đến.”
Thôi Phát Trung khịt mũi một cái, “Đừng nghĩ rằng ngươi là chiến sĩ thi đua thì tôi không dám xử lý ngươi, các ngươi dám giấu lương thực là tội nhân, phải lôi đi đánh và ngồi tù!”
Ông ta đứng trên ghế đẩu, cầm tấm ván bằng cả hai tay và dùng lực bẻ ra một mảnh để cái đầu to lớn của ông ta có thể thông suốt, không bị cản trở mà chui qua.
Ông ta nhìn xung quanh, trái phải cũng không có gì, “Giả Tồn Phóng, ngươi nhìn thấy cái gì rồi hả?”
Giả Tồn Phóng đã vọt tới căn phòng phía tây và chỉ vào đó, “Thư ký Thôi, ở đây, ở đây có rất nhiều bắp ngô!”
Thôi Phát Trung nhìn rồi nhìn, cơ bản không nhìn thấy gì cả, nó trống rỗng, cái gì cũng không có.
Mạc Như chế nhạo nói: “Giả thư ký, có phải anh bị hoang tưởng rồi không, đội tiên phong chúng tôi không phải là Giả gia câu các anh, chúng tôi nói phải có chứng cứ, không phải là dựa vào tưởng tượng, nghĩ bậy nghĩ bạ!”
Giả Tồn Phóng bị Mạc Như xúc phạm rất nhiều, cứ đòi người khăng khăng yêu cầu phải dỡ mái nhà.
Thôi Phát Trung nhảy xuống khỏi ghế đẩu, “Ngươi lại xem!”
Giả Tồn Phóng nhanh chạy tới, lên chiếc ghế đẩu, thò đầu vào và nhìn về phía tây.
Rõ ràng là có rất nhiều bắp ngô vàng chói lọi, Bởi vì vách tường có cửa sổ bằng kính, ánh sáng rất sáng, nhìn rõ mồn một!
“Thôi thư ký, rất nhiều bắp ngô!”
Thôi Phát Trung lại đi lên tìm kiếm, chỉ là lối vào không đủ hai người chen chúc vào, Giả Tồn Phóng đã xuống trước.
Thôi Phát Trung lên xem, trống rỗng mà, không có gì hết!
Chu Thất Thất ở bên dưới cười to ha ha, “Ngốc nghếch...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận