Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 333: Nghiêm khắc trừng phạt (3)

Chương 333: Nghiêm khắc trừng phạt (3)
Hà tiên cô cười nói: “Ông yên tâm, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, hai bà nắm tay nhau đi khỏi.
Trương Căn Phát trừng mắt hung dữ liếc nhìn Lương Thục Anh: “Đúng là đồ ngu.” Nói xong, ông ta xách đèn bão đi về nhà.
Trời tối om, Trương Kim Lạc chỉ đành đưa Lương Thục Anh về nhà và giúp bà ta mở sợi dây thừng. Nhưng không biết là Chu Minh Dũ đã thắt dây thế nào mà Trương Kim Lạc cứ mở mãi không được, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể lấy con dao cắt đứt. Tất nhiên, sau đó không thể thiếu được Trương Thúy Hoa đến lấy lại dây thừng, rồi đưa cho bà ta một sợi dây khác.
Triệu Hỷ Đông trốn trong phòng nhìn Lương Thục Anh, ban đầu anh ta còn rất mất mặt nhưng lúc này lại cảm thấy dù sao người khác cũng đều biết rồi, cũng không có gì đáng sợ nữa, cũng đã mất mặt đến nhà bà ngoại rồi.
Anh ta kéo Lương Thục Anh về nhà, trên đường mắng chửi: “Mẹ thật là ngu ngốc, không xứng được ăn cơm no.”
Ăn không đủ no thì cùng lắm bà ta chỉ nằm trên giường đất than van khóc om sòm, còn ăn no rồi thì bà ta lại chạy nhảy lung tung khắp nơi, gây chuyện thị phi.
“Con đắc tội không ngủ được, cứ phải đi đắc tội cới kẻ lỗ mãng kia.”
Lương Thục Anh vô cùng ấm ức: “Mẹ, chẳng phải là mẹ thương yêu con, muốn đòi công bằng cho con hay sao? Cái kẻ lỗ mãng xấu xa kia, dựa vào đâu mà nó phủi mông rồi đi?”
Triệu Hỷ Đông còn hận hơn bà ta, nhưng ngu xuẩn như thế có tác dụng gì? Chẳng những không thể báo thù rửa hận, mà còn làm mình mất mặt, quả là mất mặt đến tận nhà rồi, anh ta hận chỉ muốn nhấn bà ta xuống mương nước bên đường.
“Thôi mẹ cứ thành thật gõ chiêng đi, đừng có làm con mất mặt nữa. Nuôi cả gia đình các người ăn uống thì con đã thấy đủ xui xẻo lắm rồi.”
Nói xong, anh cũng quay đầu chạy, mặc kệ Lương Thục Anh.
Lương Thục Anh đuổi theo: “Đông Tử, Đông Tử, con đi đâu thế?” nhưng trời tối om không nhìn rõ đường, bà ta vấp chân rồi té cái ầm xuống mương nước bên đường.
...
...
Mạc Như chợt thức giấc vì đói.
Trong giấc mơ, cô cảm thấy mình trống rỗng, ăn một con lợn như bị đói tám trăm năm, cô tìm ăn khắp nơi, thứ gì có thể ăn được thì đều cho vào miệng, cô nhìn thấy giò heo kho tộ béo ngậy, cô há miệng gặm nhưng giò heo đó bỗng nhiên mọc cánh ‘phập phập’ bay đi trong phút chốc.
“Đừng đi!” Cô đưa tay bắt lấy, bổ nhào vào không trung rồi thức giấc.
Cô mở mắt ra, đầu óc còn chưa tỉnh táo, cô chớp mắt tìm giò heo, sau đó nhìn thấy một bàn tay to lớn bị mình cắn vài dấu răng, cô bỗng nhiên hoàn toàn thức giấc.
Cô lại nằm mơ cắn tay Chu Minh Dũ, đúng thật là mất mặt quá.
Anh bị cắn cũng không thức dậy mà vẫn ngủ rất say giấc.
Đèn trong bát đèn vẫn còn sáng, trong phòng tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp, cô nhìn khóe miệng mỉm cười bộ dạng hài lòng của anh, không khỏi nở nụ cười.
Cô lại cúi đầu nhìn con, ái chà, sao lại xấu như thế, cũng không biết là giống ai.
Cô thậm chí còn không biết rằng khóe mắt và chân mày của cô chưa từng dịu dàng mẫu tính, cô cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên hàng mi dài của bé con làm cái miệng nhỏ bé kia cũng chép theo.
“Ừng ực, ừng ực.”
Bụng cô hát lên bài không thành kế.
Mạc Như sờ vào bụng mình, cái bụng vốn phình to hiện tại đã lép xẹp rồi.
Cô không nhịn được cười lên, đó là một cảm giác rất tuyệt vời. Những nỗi đau không thể nén chịu, những ấm ức ban đầu dường như được lấp đầy vào lúc này.
Những người cô yêu thương, đứa con thân yêu đều nằm bên cạnh cô và ngủ một giấc ngon lành, giây phúc này cô cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Hóa ra tất cả những giày vò và đau đớn đều đáng giá.
Cô cầm bàn tay nhỏ bé của cục cưng và nhẹ nhàng hôn lên, những ngón tay mảnh khảnh của bé con cong lên, cô siết chặt nắm đấm nhỏ bé như thể cô đang nắm tay cục cưng vậy.
“Ừng ực, ừng ực.”
Bụng cô kêu to không khách sáo, cô la lên đói đói quá, yêu cầu ăn chút gì đó.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Trương Thúy Hoa: “Sỏa Ni! Đói rồi phải không?”
Mạc Như ngạc nhiên vui mừng, nói nhỏ: “Mẹ! Mẹ chưa ngủ à?”
“Ngủ một giấc giờ tỉnh rồi.”
Trương Thúy Hoa chia tay Hà tiên cô ở giao lộ, bà quay về nấu bát cháo kê, cuối cùng chần ba quả trứng gà vào, giờ có thể ăn được rồi.
Bà nghĩ Mạc Như chắc là đói rồi nên tiến đến hỏi.
Mạc Như cũng không làm ra vẻ, cô cũng thật sự đói rồi, nói muốn ăn chút gì đó.
Trương Thúy Hoa bới cho cô bát cháo kê trứng gà nhỏ, rồi múc hai thìa đường nâu bỏ vào.
Khi Mạc Như ngồi dậy, cô quấn khăn mặt lên đầu.Mặc dù mùa hè cũng che cửa sổ lại nhưng khi mở cửa ra vẫn có gió nên cô phải cẩn thận kẻo bị ốm.
Lúc này, Chu Minh Dũ cũng thức giấc rồi, vội cầm lấy bát cơm từ tay Trương Thúy Hoa bón cho Mạc Như ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận