Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 133: Đấu trí (1)

Chương 133: Đấu trí (1)
Mấy hôm nay đàn ông bận cày bừa, còn phụ nữ thì bận chuẩn bị giống khoai lang, không có nhiều người trong ruộng bông.
Trương Thúy Hoa nghe nói cô muốn đi bắt sâu bọ nên bảo cô đến sườn dốc Tây Bắc, ba mẫu ruộng bông ở đó có rất nhiều sâu bọ. Bà dặn cô phải chú ý an toàn, khi nào thấy mệt thì về nhà.
Mạc Như đồng ý rồi sau đó xách giỏ đi, cô có thói quen ra khỏi cửa thì mang theo giỏ và một chiếc lưỡi liềm đã cũ dùng để yểm trợ.
Mấy hôm nay bông chưa tiêm thuốc, cô đi bắt sâu bọ vừa đúng lúc có thể cho gà ăn.
Nói đến trong số những cây nông nghiệp thì cây bông chắc chắn là loại đội sản xuất không muốn trồng nhất. Tiết Thanh Minh trồng cây bông, đất cần được cày sâu bừa kỹ, san bằng đến mức không được dính đất, còn phải rải thêm phân bón nhà nông. Đó là chưa kể đến lúc đó ít mưa, cơ bản phải gánh nước cày ruộng, không dễ gì mà trồng được, lại còn chưa chắc tất cả đều nảy mầm. Nhưng ngay khi mọc ra khỏi đất, sâu bọ luôn muốn làm hại gậm nhắm đứt mầm, vậy thì công toi rồi. Mùa xuân gió cát mạnh, nếu gió to phá hoại mầm thì cũng coi như đi đời luôn.
Khó khăn lắm mới lớn được một chút, mỗi ngày đều phải xới đất. Lớn thêm chút nữa còn cần phải tỉa cành, cắt thân chính, đủ các công việc bận rộn, mãi cho đến bảy tám tháng sau mới nhàn rỗi được.
Dù sao kể từ lúc nó nảy mầm đến khi bắt đầu ra trái, số lần xới đất không dưới năm lần.
Những công việc đó cũng chỉ cực nhọc mà thôi, làm nhiều chút cũng không sao, điều khiến người khác thấy phiền muộn nhất chính là ra sức làm cũng chưa chắc có thể thu được bông.
Bởi vì còn đủ các loại rắc rối khác.
Trong số những cây nông nghiệp thì cây bông là loại cây mà sâu bọ thích bắt nạt nhất và cũng dễ bắt nạt nhất.
Nó bắt đầu bắt nạt từ khi còn là hạt giống, vừa nảy mầm là dứt khoát gặm đứt, lớn hơn chút thì gặm hoa, ra trái thì gặm trái... Khi sâu bọ nhiều thì búp hoa và bông rơi đầy trên mặt đất, tổng cộng một cây có bao nhiêu bông? Nếu bị chúng gặm hết thì đương nhiên thu hoạch sẽ không tốt.
Cho dù những người nông dân có kinh nghiệm cày cấy đi nữa cũng không thể làm gì được chúng.
Lúc này, thuốc trừ sâu vẫn chưa được phổ biến, các chủng loại chủ yếu là DDT và 666 đều ở trạng thái bột, một đồng hai cân cũng là định mức cung ứng. Mỗi đội sản xuất có thể mua được nhiều nhất là năm cân mỗi năm. Loại thuốc trừ sâu này không tan trong nước, không có cách nào phun ra nước, chỉ có thể trực tiếp rắc thuốc bột. Vì trực tiếp rắc thuốc quá xa xỉ nên cơ bản trong đội đều dùng để trộn hạt giống với thuốc hoặc làm sâu bọ ngạt thở.
Thực ra, cả hai loại thuốc trừ sâu này đều có độc tính sót lại cao, có thể tồn tại lâu trong đất, gây tổn hại rất lớn đến sự phá hoại của sinh thái và tự nhiên, có khả năng gây ung thư nghiêm trọng, nhưng tại thời điểm đó vẫn chưa có ai biết.
Không có thuốc trừ sâu dùng cho cây bông, ai cũng có thể tưởng tượng được việc trồng cây bông gian khổ đến mức nào, nhất là khi không dễ gì đợi cây bông lớn lên, sâu bọ ẩn nấp trong cây bông, thuốc trừ sâu không phun được nó và con người cũng không bắt được nó, dùng kim chọc vào cây bông cũng nát, trừ khi bứt luôn quả bông xuống.
Thật sự quá điên cuồng ngang ngược rồi.
Sau đó, Chu Thành Chí phát hiện ra rằng khi mặt trời chưa ló dạng thì sâu bọ sẽ bò ra ăn hạt sương, nên ông tổ chức cho phụ nữ đi bắt sâu vào sáng sớm, đồng thời tuyên truyền phát hiện này cho các đội sản xuất khác, sau đó sản lượng bông mới tốt lên nhưng cũng không thể trị tận gốc.
Trước khi phát hiện ra điều này, một mẫu đất có thể có mười mấy cân bông xơ cũng không phải là tệ. Hiện tại có thể có ba bốn mươi cân, đúng là lãng phí không biết bao nhiêu nhân lực và đất đai.
Nhưng bởi vì nhiệm vụ nên không thể không làm như vậy được. Mặc dù nhiệm vụ giao nộp bông có tiền, nhưng sản lượng thấp giá bán thấp thì đó tuyệt đối là món hàng phải bù tiền.
Khi Mạc Như đến, hai ông Chu Thành Chí và Chu Thành Nhân ở hai đầu bờ ruộng bông, cũng không biết đang lẩm bẩm gì, trông sắc mặt không tốt lắm.
Bởi vì chuyện náo loạn lúc thu hoạch lúa mì, giờ người của đội hai nói chung đều biết nghe lời. Có mấy người như Chu Thành Nghĩa dẫn đầu làm việc, còn có Ngô Mỹ Anh, Chu Minh Quốc và những người khác giám sát, hiện tại không cần đội trưởng trông chừng cũng có hiệu quả.
Mạc Như chào hỏi hai người rồi đi đến ruộng bông, cô giả vờ cúi đầu đưa tay bắt sâu bọ, nhưng thực ra sâu bọ trên cây bị bàn tay cô chạm vào đã được thu vào trong không gian rồi, nhất là những sâu bọ có hại trốn trong bóng tối mà người khác không thấy được.
Để che giấu tai mắt của mọi người, cô bước thật chậm, nhưng lại rất nhẹ nhàng không cần cúi gập người như những người khác, đợi đến khi rời khỏi hai đầu bờ ruộng, cây cối che lại hết thì sẽ không cần kiêng dè gì nữa.
Dù sao cũng chỉ có mình cô ở trong đồng ruộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận