Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 730: Gặp bí thư (2)

Chương 730: Gặp bí thư (2)
Chương 730: Gặp bí thư (2)
Bởi vì ba tháng tiếp đến chính là mùa không đủ rau củ quả, mua ít rong biển tép khô cũng có thể bổ sung dinh dưỡng, Mạc Như đã mua một ít.
Hai người họ đến tìm Chu Thành Chí, đề nghị ông mua một ít rong biển và tép khô, kết quả là thấy ông đang đắn đo chuyện không có phân bón hóa học.
Chu Thành Chí nói: “Bác không mua nữa, các xã viên kiếm đồng tiền không dễ dàng.”
Chu Minh Dũ nói: “Đội trưởng à, nhất định phải mua phân bón, nếu không thì phân bón của chúng ta hoàn toàn không đủ, không có phân bón hóa học thì không có sản lượng đó.”
Trong đội cũng chỉ có bốn năm mươi hộ gia đình, mỗi hộ một chuồng, trước đó nuôi heo còn có thể tích cóp một ít phân bón nông nghiệp, hiện tại lương thực không chia được đến các hộ, cho dù đội sản xuất phát đồ ăn để nuôi heo kiếm điểm công tác thì, vẫn có người không thích nuôi.
Ít nhất có một phần ba hộ từ chối nuôi heo, bởi vì mỗi năm bọn họ nuôi heo chỉ có tám chín mươi cân, không những nuôi không béo lên, mà còn bị trừ ngược lại điểm công tác, quá là lãng phí thời gian.
Như vậy thì phân bón nông nghiệp sẽ ít đi rất nhiều.
Hơn nữa bọn họ cày ruộng ở dưới quê, chủ yếu nhờ vào phân bón nông nghiệp, ngoài ra chính là bùn đất ở trong ao hồ, đây chỉ là hỗ trợ thêm, vừa mệt vừa dơ lại không có bao nhiêu, Ngoài ra thì là bỏ một ít cỏ xanh, lúa nát, lá cây v.v… hòa vào trong phân heo để thành phân bón.
Nhưng mà như vậy thì lại được bao nhiêu chứ?
Không có phân bón hóa học thì không có sản lượng, sản lượng của yến mạch là một trăm mười cân một mẫu, nộp thuế nông nghiệp còn không đủ nữa.
Chu Thành Chí nói: “Người ta nói cái amoni gì đó dễ vón cục, amoni hidroxit thì mở nắp là bay ra ngoài, chúng ta mua về không phải là tốn tiền sao?”
Chu Minh Dũ nói: “Đội trưởng à, chúng ta có thể đặt cọc trước, chờ lúc cần trồng cây thì mới đến lấy. Hiện tại không trồng cây, hợp tác xã cũng không lấy đến để trữ.”
Tống Cao Sơn cười nói: “Chiến sĩ thi đua nói đúng, cháu cũng suy nghĩ như thế.”
Chu Minh Dũ nói tiếp: “Đội Trưởng à, hiện tại đặt cọc, khi có hàng chúng ta đến lấy trước, nếu không bị người ta lấy trước thì chúng ta phải sắp phía sau, đến cuối cùng còn có thể không có nữa.”
Thật ra thì anh cũng chỉ hù dọa Chu Thành Chí thôi, lúc này rất nhiều đội sản xuất hoàn toàn không chấp nhận phân bón hóa học, cứ có cảm giác không phải đồ tốt gì, chắc chắn sẽ làm cho cỏ còn to hơn nông sản nữa, tuyệt đối không được.
Được Chu Minh Dũ khuyên như vậy, Chu Thành Chí lại nghĩ đến lúa mạch trồng mùa thu, bởi vì có phân urê, lúc đó đã nhìn tốt hơn rất nhiều so với các đội sản xuất khác.
Chị cần nước mưa đủ, yến mạch năm nay còn phải thu hoạch nhiều hơn năm ngoái nữa.
Ông cắn răng trả một trăm đồng tiền đặt cọc, đặt trước hai mươi chai amoni hidroxit hàng nội địa.
Amoni hidroxit rẻ hơn ba đồng mỗi một trăm cân so với lại amoni clorua, hơn nữa chai của amoni hydroxit còn có thể thu hồi để đổi tiền.
Thấy ông trả tiền, Tống Cao Sơn lại bắt đầu nói rõ chi tiết về những điều cần chú ý của amoni hydroxit với ông: “Đội trưởng Chu, amoni hidroxit này dễ bị bốc hơi, còn có tính độc ăn mòn nhất định. Lúc bón phân nhất định phải đặt ở tầng dưới của hạt giống, không được dính vào hạt giống, tránh để làm ủ chết hạt giống và cây non, lúc mọi người bón phân còn phải chú ý không được đứng ở nơi đón gió, phải đứng ở ngọn gió để bón phân tránh bị trúng độc.”
Chu Thành Chí vừa nghe suýt nữa là nói không mua, nguy hiểm như vậy, đây là phân bón hóa học hay là thuốc độc?
Chu Minh Dũ cười nói: “Đội trưởng, cháu thấy bí thư Liễu đến rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Đối diện xéo hợp tác xã chính là đại viện công xã, anh nhìn thấy Liễu Hồng Kỳ kẹp túi vừa mới bước vào.
Bọn họ ngay lập tức đến công xã nói với lại người gác cổng là muốn gặp bí thư.
Người gác cổng nói với bọn họ là bí thư đang họp, bảo bọn họ chờ.
Chờ được gần một tiếng, cuối cùng Liễu Hồng Kỳ cũng họp xong, nhưng mà cũng không có thời gian để nói nhiều, bởi vì ông ta phải đến huyện ủy để họp.
Hỏi thăm vài câu đơn giản, Chu Minh Dũ nói rõ mục đích đến.
Liễu Hồng Kỳ nói: “Tôi sắp xếp bí thư Tương giải quyết cho mọi người.”
Ông ta quay người nói với Lâm Thư: “Cậu đưa đội trưởng Chu và hai vị chiến sĩ thi đua đến tìm phó bí thư Tương, không cần biết là vấn đề gì, chỉ cần là yêu cầu hợp lý thì buộc phải giải quyết.”
Dặn dò xong ông ta đưa người đạp xe đạp đến huyện để họp.
Chu Minh Dũ ba người đến phòng làm việc của phó bí thư.
Lúc này bộ phận chính phủ không có tòa nhà cao to đẹp đẽ như sau này, cũng chỉ là một cái sân, đều là những ngôi nhà gạch xanh gạch đỏ.
Một phòng làm việc có tận mấy cái bàn làm việc, ngoại trừ Liễu Hồng Kỳ, những người khác đều là vài người làm việc cùng nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận