Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 464: Xuất hàng(4)

Chương 464: Xuất hàng(4)
Chương 464: Xuất hàng(4)
Anh ta nhìn ra bên ngoài, rồi kéo Mạc Như đi đến một góc: “Cô biết không, trước kia bông thô là tám hào, hiện tại bán một đồng rồi, bông xơ trước kia bốn đồng, hiện tại đúng bốn đống bốn. Nếu là mùa đông thì chắc năm đồng cũng có người mua.”
Mạc Như nói: “Tôi mang theo năm mươi cân bông lót đã bật bông xong cả rồi, còn mang thêm hai mươi cân bông thô.”
Khâu Lỗi vui mừng: “Các người cũng lợi hại thật, đàn ông không có nhà, thế mà cũng bật bông xong cả rồi. Hiện tại, bông lót đã bật bông có người cần năm đồng một cân, mấy hôm nữa chắc là sáu đồng cũng giành.”
Bông lót ở thành phố là hai đồng hai hào hai một cân, cần phải có phiếu, người lớn mỗi người hai cân một năm, nhưng năm nay không biết làm sao mà chỉ có hai cân tám lạng, trẻ con cũng chỉ có nửa cân.
Còn nói năm nay bông được mùa, nhưng định mực lại giảm bớt rồi nên Khâu Lỗi không tin vào lời đồn thổi sản xuất hai mươi vạn cân một mẫu.
Anh ta biết rất rõ tình hình, tuy năm nay được mùa bội thu nhưng khắp nơi luyện sắt thép và hợp tác xã đều hết hàng, mọi người có phiếu nhưng không có chỗ mua, người không có phiếu cũng buồn rầu nên nhất định sẽ nảy sinh tình trạng kinh doanh chợ đen.
Anh ta cũng đi xem bông ở sát vùng cổng thành rồi, tuy được mùa nhưng nông dân không có quyền lợi làm chủ, nhặt được bao nhiêu cũng bị trạm bông thu theo giá cố định.
Bởi vì trạm bông cử người trực tiếp đến chở bông, không cần nông dân vùng sát cổng thành mang đến nên nông dân không giữ lại một cân nào, người trong thành phố muốn mua bông ở chợ đen cũng không mua được.
Hiện tại, Mạc Như bọn họ có, thực sự quá tốt rồi.
Đúng là sắp phát tài rồi.
Lần này, Mạc Như mang đến mười cân bông lót, hai mươi cân bông thô, bán hết ít nhất cũng có bảy mươi đồng.
“Mạc Như! Càng nhiều bông càng tốt, có bao nhiêu thì chúng tôi lấy bấy nhiêu, cô chỉ cần mang đến để ở đây, ghi vào sổ, một xu cũng không thiếu cho cô đâu.”
Mới đầu hợp tác họ đã có thỏa thuận, khấu trừ chi phí hai bên chia năm năm.
Cho dù lần này chiếm chút lợi, lần sau anh ta cũng có thể sẽ kiếm được, dù sao Mạc Như bọn họ sản xuất các nông sản, Khâu Lỗi còn phải làm sản phẩm công nghiệp.
Cơ hội này mọi người cùng hợp tác, dù sao một người không làm nên chuyện được, Mạc Như bọn họ đi bán sẽ bị bắt, Khâu Lỗi không làm tự mình làm ra nhiều nông sản đến thế.
Vậy nên bọn họ thực sự không tính toán.
Những lần hợp tác này vẫn rất vui vẻ, Mạc Như hoàn toàn không lo lắng điều gì, dù sao cho dù là sinh sống hay kinh doanh cũng đều là vấn đề lâu dài.
Mạc Như nhờ anh ta mua giúp những vật phẩm không mua được ở dưới quê như diêm, dầu lửa, đường, thuốc, thuốc nhuộm... Cô còn thu những nông sản như trứng gà, bông, lương thực…
Bởi vì luyện sắt thép, huyện ủy phân phối một lượng lớn lương thực, rau ra ngoài nên trong thành phố cũng rất eo hẹp. Hiện tại, lương thực và rau cũng đang thiếu hụt nghiêm trọng.
Sau khi bàn bạc xong, Mạc Như giữ lại bông và trứng gà, rồi nói với Khâu Lỗi nói: “Nếu có cơ hội giúp tôi làm cái kính.” Có kính thì cô có thể làm cửa sổ bằng kính rồi, thực sự không quen cửa sổ thông gió, kín gió lại không có ánh sáng, không thoải mái khi sử dụng.
Khâu Lỗi nói: “Kính à, thứ này cũng dễ tính.”
Mặc dù không có số lượng lớn nhưng làm mấy cái thì vẫn được.
Huyện lị vốn có hàng, có thể mua ở hợp tác xã, nếu không có thì anh ta vẫn có thể tháo dỡ vài chiếc từ một số nơi không dễ thấy, tháo xong phải báo lên trên rằng kính vỡ rồi, cần sửa lại cửa sổ.
Hì hì.
Mạc Như thấy anh ta nhận lời rồi nên cũng không nán lại thêm nữa, cô còn phải quay về thu hoạch hoa màu.
Cô chào tạm biệt Khâu Lỗi rồi cùng Trương Cấu đi về nhà.
Trương Cấu giống như là cưỡi mây đạp gió: “Sỏa Ni! Chúng ta liên hệ xong rồi à?”
Mạc Như nói: “Chị dâu! Chị đừng có lỡ miệng nói ra ngoài đấy.”
Trương Cấu vỗ ngực: “Cô yên tâm, có đánh chết tôi cũng không nói đâu.”
Mạc Như đùa giỡn nói: “Nếu có người đánh chị thì chị nói nhà chúng tôi hết diêm rồi, muốn đến hợp tác xã thành phố mua, nào ngờ đi nhầm đường, sau đó cũng không đi được nữa nên đành quay về.” Những người chưa từng đi đến thành phố đều nghĩ rằng huyện lị cũng có hợp tác xã, thực ra huyện lị có cửa hàng bách hóa, nói như thế thì người ta mới tin là chưa từng đi.
Nói xong, cả hai cùng cười.
Trương Cấu lại nói với Khâu Lỗi: “Chàng trai này ăn mặc cũng nghiêm túc thật.”
Dù sao Khâu Lỗi cũng là thanh niên thành phố, mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ không miếng vá. Hơn nữa, chàng trai này trắng nõn nà khôi ngô tuấn tú, so với những chàng trai đen nhẻm ở dưới quê thì đây là lần đầu Trương Cấu nhìn thấy người đẹp trai như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận