Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 104: Dấu hiệu tốt (2)

Chương 104: Dấu hiệu tốt (2)
Cũng may, lúa mì ngoại trừ để giao cho nhà nước ra, còn lưu trữ hạt giống và lương thực khẩn cấp, không cần phải giữ cho gia súc, gia súc chủ yếu ăn lương thực phụ của mùa thu, còn lại là để phân chia lương thực cho mọi người.
Tổng cộng không đến ba mươi lăm ngàn cân lúa mì, trưng thu trưng mua lương thực, hạt giống, lương thực khẩn cấp,v.v đều đã được giữ lại đủ số lượng, còn dư lại không đến hai mươi ngàn cân.
Hai mươi ngàn cân này lẽ ra cũng không thể phân chia toàn bộ, phải dựa theo chỉ tiêu khẩu phần ăn tối đa, cộng với số lương thực mùa thu, mỗi người được phân tối đa bốn trăm bốn mươi cân, con nít bị giảm một nửa, vượt quá tổng số thì chính là lương thực dư. Lương thực dư cũng phải để chính phủ trưng mua.
Nhưng mà số lương thực dư này cũng có thể tính toán được, trong đội có lương thực dư hay không vẫn là do đội trưởng quyết định, dù sao thì giữ lại bao nhiêu lương thực cũng có thể điều chỉnh một cách linh hoạt.
Nói đến việc trưng thu lương thực, nếu đã là nghĩa vụ quanh vinh của nông dân, vậy thì đương nhiên là giao đi không được nhận tiền lại. Còn trưng mua lương thực thì giá thu mua hơi thấp hơn so với giá thị trường khoảng chừng năm đến bảy phần trăm một cân, lương thực dư chính là dựa theo giá thị trường bán cho sở quản lý lương thực, khoảng một hào tám xu.
Đương nhiên giá thị trường này cũng là giá được chỉ đạo, do phía trên định ra chứ không phải là giá cả giao dịch tự do.
Nếu như mang ra chợ đen giao dịch tự do thì một cân lúa mì kia ít nhất phải được hai hào, giống như hiện tại ở trong thành phố giá một cân bột mì một hào tám, nếu muốn tự mình âm thầm đi mua, vậy thì ít nhất cần đến ba hào năm xu.
Đợi lát nữa sau khi tính toán xong xuôi, Vương Lộ sẽ dẫn theo người phân lương thực ra làm hai, lương thực trưng thu đương nhiên là phải giao loại tốt nhất, hạt no đủ, phơi đến khô giòn, sau đó là đến tập thể, dư lại những cái hạt kém thì phân cho đội viên.
Chu Thành Chí ở một bên quan sát, nhìn chằm chằm kế toán cầm danh sách của các đội viên, kêu tên từng nhà từng hộ.
Lúc này Trương Căn Phát nghe được tin tức chạy tới, "Mấy người làm cái gì? Làm cái gì?”

Mấy ngày nay Trương Căn Phát chính xác là từ thiên đường rơi xuống địa ngục, gấp gáp đến độ chẳng những đỉnh đầu càng ngày càng trọc, lại còn bị tức giận, hai mắt tối tầm, một trận mưa to làm ông ta tức đến mức ngất đi, hai ngày nay nằm ở trên giường đất không rời chân.
Hôm nay vừa khỏe được một chút, đội trưởng đội sản xuất của Đội ba Đội bốn đến xin chỉ thị, ruộng thí nghiệm chỉ có thể bỏ đi, bọn họ đã phái người xuống ruộng tiếp tục thu hoạch. Hai trăm mẫu ruộng bị thiêu rụi cũng không cần phải tốn sức, bị mưa to xối một trận không còn dư lại cái gì, chẳng những tro tàn trôi hết, hạt lúa mì cũng đều không có.
Đương nhiên, chủ yếu ý định của bọn họ là hỏi ông ta khi nào thì lên tỉnh trên một chuyến, báo cáo tình huống của hai đội bọn họ một chút, năm nay trưng thu và trưng mua lương thực đều có thể miễn hay không, còn phải nhìn xem khi nào thì lương thực cứu tế được chuyển xuống.
Bọn họ có thu hoạch mấy mẫu lúa mì kia kiểu gì cũng không làm nên việc.
Trương Căn Phát biết, hiện tại công lao gặt lúa mì tạo vệ tinh gì đó cũng không cần phải nghĩ đến nữa, trấn Vọng Tiên người ta đã phát một cái vệ tinh mẫu ruộng sản lượng ba mươi ngàn cân!
Chuyện lương thực này khẳng định phải tính toán để toàn thôn hợp sức lại, Đội một Đội hai đã thu hoạch xong, đến lúc đó bảo bọn họ chia đều thuế trưng thu một chút.
Ông ta đang dự định chuyện tốt thì lại nghe thấy Trương Kim Nhạc trở về kêu: “Ba ơi, ba, cái lão lừa ngoan cố Chu Thành Chí kia đang phân chia lương thực.”
“Cái gì?” Trương Căn Phát cảm thấy hoa mắt, thiếu chút nữa lại chết ngất đi rồi, ông ta bất chấp, lê giày, rời khỏi giường vọt nhanh ra bên ngoài.

Chu Thành Chí thấy bộ dáng tức muốn hộc máu của ông ta thì lập tức đến ngăn ông ta lại, ra hiệu đi sang một bên nói chuyện.
Mấy anh em Chu Minh Dũ lập tức ngầm hiểu ý, bảo động tác của kế toán cùng người ghi điểm nhanh nhẹn lên một chút.
Chu Thành Chí gọi được Trương Căn Phát sang một bên, nhìn trời làm ra vẻ khó xử, “Đại đội trưởng, ông nhìn hôm nay xem, buổi trưa trên đầu còn thấy mặt trời chiếu nóng rát, hiện tại lại âm u rồi. Thật không biết khi nào thì trời sẽ mưa, nhân viên kỹ thuật của trấn trên cũng đã nói, mấy ngày nay vẫn còn đổ mưa. Lúa mì kia phơi mãi không khô, ngày nào cũng chất đống ở đó, chỉ cần một ngày thôi là tất cả bị nảy mầm hư hết. Tôi suy nghĩ vẫn là nên chia cho các đội viên tự mang về nhà phơi, cho dù bị nảy mầm cũng còn hơn để trong đội. Chia ra mấy trăm cân, mấy trăm cân để phơi, thì vẫn tốt hơn mấy ngàn cân chất đống ở chỗ này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận