Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1145: Tốt nghiệp (2)

Chương 1145: Tốt nghiệp (2)
Điều duy nhất lo lắng chính là trong lớp luôn có người lấy lòng cô bé, để dành hai xu tiền rất lâu đều mua kẹo tặng cho cô bé.
Thực sự lo sợ răng của cô bé sẽ không thể chống lại sự ăn mòn của mật ngọt chết ruồi.
Cũng may có không gian hậu thuẫn, cho dù cô bé có ăn mười mấy cân kẹo trong một năm so với người khác thì cũng không sinh bệnh hay sâu răng, đúng là ông trời cho kẹo ăn.
Trường tiểu học Phạm Mộc Tượng đã thay đổi một đợt hiệu trưởng, họ Tần, là giáo viên được trường trung học cơ sở ở công xã cử đến.
Hỏi han một hồi, hiệu trưởng Tần bắt đầu khen Chu Thất Thất với hai người, thực sự không nghèo ngôn ngữ, khen nhiều quá làm Mạc Như thấy ngại, nghe có vẻ giống như là con gái của hiệu trưởng Tần. Chỉ có Chu Minh Dũ, người ta khen con gái anh, bốc lên tận mây xanh mà anh vẫn thấy rất bình thường, rất tận hưởng.
Mạc Như thực sự rất chướng mắt, âm thầm chọc Chu Minh Dũ, tỏ ý như thế được rồi, đừng có say sưa không ngớt như thế, nhìn hiệu trưởng Tần rõ ràng là đang khen học sinh của mình, còn tập trung hơn cả ba ruột này nữa.
Chu Minh Dũ cười, nói với hiệu trưởng Tần: “Hiệu trưởng Tần, Thất Thất ở trường được thầy có thầy quan tâm, chúng tôi làm ba mẹ cũng rất yên tâm.”
Hiệu trưởng Tần: “Thất Thất là đứa bé rất thông minh, cả đời này tôi chưa từng thấy đứa bé nào thông minh như thế... ”
Thấy ông ta chuẩn bị một bài phát biểu dài để khen học sinh của mình giỏi thế nào, Mạc Như vội nói: “Hiệu trưởng Tần, chúng tôi đến hỏi xem chúng tôi có thể lấy bằng tốt nghiệp tiểu học không?”
Hiệu trưởng Tần ngẩn người, hoàn toàn không ngờ đến điều này, phụ huynh của học sinh đến yêu cầu lấy bằng tốt nghiệp tiểu học ư?
Chưa từng xảy ra chuyện này.
Quan trọng là những phụ huynh khác thực sự không biết chữ nào, không thể lấy được bằng tốt nghiệp, hơn nữa cả ngày ở ngoài đồng thì lấy bằng cũng vô ích.
Hai người là chiến sĩ thi đua, nhưng cũng chỉ là chiến sĩ thi đua cày ruộng, lấy bằng tốt nghiệp để làm gì?
Chu Minh Dũ cười nói: “Hiệu trưởng Tần, chúng tôi từng đi học lớp xóa mù chữ ở thôn, có học một vài kiến thức và cũng rất quyết tâm. Chúng tôi nghĩ rằng bằng tốt nghiệp của lớp xóa mù chữ sao tốt bằng trường học được, đúng không?”
Thấy hiệu trưởng Tần vẫn đang ngơ ngác, Mạc Như nói: “Hiệu trưởng Tần, thầy xem, Thất Thất là một đứa bé ưu tú, nếu ba mẹ nó chẳng ra gì thì làm mất mặt đứa bé quá. Vậy nên chúng tôi cũng phải tiến bộ, phải lấy được cái bằng tốt nghiệp.”
Vừa nhắc đến học sinh ưu tú nhất của mình, hiệu trưởng Tần phân biệt rõ, cũng có chuyện như thế.
Nhưng không có tiền lệ này.
“Chúng tôi có thể thi cử, mang tất cả các bài thi từ lớp một đến lớp năm đến đây để kiểm tra chúng tôi.” Chu Minh Dũ giúp hiệu trưởng Tần đưa ra chủ ý.
Hiệu trưởng Tần cho rằng đó cũng là cách, nhưng... không có tiền lệ.
Mạc Như thấy ông ta vẫn còn đang lưỡng lự, cười nói: “Hiệu trưởng Tần, lấy được bằng tốt nghiệp tiểu học thì chúng tôi mới có thể đến công xã lấy bằng trung học cơ sở được. Thầy yên tâm, chúng tôi không phải là đi cửa sau hối lộ thầy, chúng tôi dùng trình độ kiến thức tương ứng. Ồ, bí thư Liễu và bí thư Tương đã từng nói rồi, chúng tôi chỉ lớn tuổi một chút, nếu không thì cũng nên đi học cấp ba, tham gia thi vào đại học.”
Tương Ngọc Đình từng nói rất nhiều lần bọn họ là kỳ tài, đến lớp xóa mù chữ học biết chữ, cũng có thể dựa vào việc tự học để học thêm nhiều kiến thức hữu ích để cảm thấy học lên đại học không uổng công.
Bị hai người lừa, hiệu trưởng Tần nhất thời cũng không kịp suy nghĩ gì, gần như bị tẩy não: “Vậy tôi cho hai người thử xem.”
Ông ta hỏi bọn họ những câu hỏi tương tự như khi các em học sinh thi, cả hai lần lượt đưa ra đáp án, câu trả lời vừa nhanh vừa chính xác.
Hiệu trưởng Tần càng kiểm tra càng kinh ngạc, rồi đưa ra những câu hỏi về toán học.
Nhìn thấy đề thi như vậy, cả hai đều nhìn thấy trong mắt đôi phương chuyện cười giết gà dùng đến dao mổ trâu.
Xoẹt xoẹt xoẹt viết xong, Mạc Như còn trêu hiệu trưởng Tần: “Hiệu trưởng Tần, thầy ra khó tý đi.”
Hiệu trưởng Tần là giáo viên từ trung học cơ sở đến, hiểu được nhiều hơn là những giáo viên tiểu học khác, ra một vài đề trung học cơ sở, nhận ra cả hai đều biết.
Đây chắc chắn là trình độ của trung học cơ sở, hoàn toàn không cần kiểm tra.
“Hai vị, tôi đến công xã hỏi xem có điều lệ gì không, nếu bên trên cho phép thì anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách làm giúp hai người.”
Hiệu trưởng Tần rất tôn trọng hai người họ.
Năm đó gặp nạn châu chấu, gia đình ông ta suýt đói chết, cũng may bánh ngô hấp châu chấu đã cứu mạng.
Hiệu trưởng Tần cũng không qua quýt mà thực sự nhận lời, ông ta tranh thủ đi một chuyến đến công xã xin gặp Tương Ngọc Đình phụ trách giáo dục, ông ta hỏi thẳng về vấn đề phải sắp xếp như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận