Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1051: Ăn vạ bằng cách hoa mỹ

Chương 1051: Ăn vạ bằng cách hoa mỹ
Cô ta ngại lấy thêm.
Mạc Như cười nói: “Chị dâu cả, tiền sính lễ là nhà họ Mạc cho chị, chị con cho ai thế? Tiền này là em cho cháu trai cháu gái đấy.”
Nghe cô nói về cháu trai cháu gái, ngay cả Tiền Cao Lương thường ngày hào phóng cũng bẽn lẽn xấu hổ, cô ta vừa mới kết hôn, lấy đâu ra chái trai cháu gái
Từ chối vài lần, cô ta chỉ đành nhận lấy, nói với Mạc Như: “Em yên tâm, sau này bác cả và anh cả đều giao cho chị, có chị ở đây, chị sẽ không để họ chịu ấm ức.”
Mạc Như gật đầu, nói tự đáy lòng: “Chị dâu, gặp được chị thực sự là phúc phần của bác cả và anh cả, em thay mặt ba mẹ và cả gia đình cảm ơn chị.”
Lời cô nói khiến cho khuôn mặt Tiền Cao Lương đỏ bừng: “Cái gì mà phúc không phúc, là hài lòng mà thôi, em về nói lại với chú và mẹ, bảo bọn họ đừng nhớ nhung gì cả. Sau này điều kiện anh chị tốt hơn sẽ quay về thăm mọi người.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ ở vài ngày, nghĩ là bác cả và anh cả sau này có Hậu Vĩnh và đội trưởng Tiền chiếu cố thì sẽ ngày càng tốt hơn, cũng không cần phải lo lắng nữa, bọn họ chào tạm biệt nhau.
Trước khi đi, Mạc Như tìm cơ hội hỏi riêng Mạc Thụ Nhân về chuyện có liên quan đến Đàm Anh Kiệt, năm đó ông ta lấy ra bằng chứng nói muốn bắt kẻ hán gian như Thôi Phát Hậu.
Dựa theo suy đoán của Mạc Thụ Nhân, lúc đó Đàm Anh Kiệt rất có khả năng hy sinh giữa đường, hơn nữa nhữ ng văn kiện đó cũng không cẩn thận làm mất.
Ông ta nói với Mạc Như lúc đó Đàm Anh Kiệt là bí thư chi bộ đảng của chi đội huyện Cao Tấn căn cứ địa kháng Nhật Sơn Đông, người cùng ông ta đi ra đi vào là một đội trưởng trẻ tuổi tên là Trương Hựu Lân, quê hương của Đàm Anh Kiệt là ở Hàng Châu, hơn mười tuổi đầu đã đi theo người lớn đến Sơn Đông để kiếm ăn.
Bọn họ đã sớm có qua lại với quản lý của nhà họ Mạc, sau khi kháng chiến chống Nhật bùng nổ, Đàm Anh Kiệt đã tham gia tổ chức chống Nhật, sau đó phát triển thêm quản lý nhà họ Mạc, ông ta thông qua quản lý nhà họ Mạc hình thành mối quan hệ với nhà họ Mạc, bắt đầu thuyết phục nhà họ Mạc âm thầm ủng hộ hoạt động kháng chiến chống Nhật.
Quản lý nhà họ Mạc đã hy sinh vào những năm đầu tiên, vậy nên không thể nhờ ông ta giúp đỡ.
Bây giờ bọn họ có thể thâm nhập từ quê hương nhà Đàm Anh Kiệt, xem thử có thể tìm được manh mối gì không, thêm một cái nữa chính là hỏi thăm thử Trương Hựu Lân kia, lúc đó ông ta cũng biết được một ít sự việc.
Lúc nhà họ Mạc âm thầm cung cấp lương thực tiền bạc thuốc men, có vài lần là đội trưởng Trương đưa người tiếp đầu.
Mạc Như và Chu Minh Dũ bây giờ có thể thử thông qua người của nhà họ Phó và người của đảng ủy huyện hỏi thăm một chút nhà họ Đàm và Trương Hựu Lân, xem thử có thể nào tìm được một ít chứng cứ có lợi cho nhà họ Mạc.
Chỉ cần có người hoặc là văn kiện có thể chứng minh nhà họ Mạc lúc đầu ủng hộ hoạt động kháng chiến chống Nhật, thì có thể hoàn toàn rửa sạch thân phận địa chỉ phú nông của nhà họ Mạc.
Địa chủ phú nông kháng chiến chống Nhật đương nhiên là khác với kẻ địch giai cấp bị đạp đổ.
Lúc Mạc Như và Chu Minh Dũ rời khỏi, trong đội kêu Tiền Cao Lương và Mạc Ứng Kỳ đi tiễn bọn họ.
Lúc chờ xe Mạc Ứng Kỳ nói với bọn họ rằng, “Trong đội quyết định vài ngày nữa cho anh đi học cơ khí, chờ lúc được tự do chút nữa, anh sẽ quay về xem thử một chút.”
Mạc Như mừng thay cho anh ta, “Anh hai chị dâu, hai người sống cho thật tốt, chăm sóc bác cả, không cần lo lắng tụi em, sau này chúng ta liên lạc qua thư từ.”
Nói chưa được vài câu xe đã đến rồi.
Loại xe dừng đón khách giữa đường như vậy không dừng lâu, đều là lên liền xuống liền không chờ khác.
Tạm biệt lên xe, tìm một vị trí gần phía trong ngồi xuống.
Chu Minh Dũ nắm lấy tay cô ấy, “Có lạnh không?”
Mạc Như lắc đầu, tựa đầu vào vai Chu Minh Dũ, “Anh nói chúng ta có thể tìm được chứng cứ không?”
Bị nhà họ Thôi kéo xuống không quan trọng, quan trọng là gỡ nón cho nhà họ Mạc, nếu không sau này nhà bác cả vẫn còn nhiều phiền phức.
Dù gì cuộc sống khó khăn nhất còn ở sau này.
Chu Minh Dũ đưa tay ra ôm lấy cô, để cô tựa vào vai của mình, “Đương nhiên là được rồi.”
Mạc Như bèn không nói gì nữa, việc thành tại nhân, cố gắng hết sức là được rồi.
Xuống xe khách bọn họ đến nhà ga xe lửa mua vé trước, vẫn là xe buổi tối, xem thử còn thời gian nửa ngày, hai người quyết định đến hợp tác xã mua bán địa phương đi dạo một chút, xem thử có thể mua được vật phẩm gì không cần phiếu hay không.
Các loại như điểm tâm kẹo ngọt đều cần phiếu lương thực, phiếu thực phẩm phụ của địa phương, những phiếu này về cơ bản đều là do bản thân khu vực hoặc huyện tự phát hàng, để bảo vệ vật chất của huyện mình về cơ bản không dùng chung với bên ngoài, vậy nên bọn họ không mua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận