Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 794: Ngon! (6)

Chương 794: Ngon! (6)
Chương 794: Ngon! (6)
Chu Diệu Hồng kích động đến mức chảy cả nước mắt ra, cuối cùng cô ta cũng nhận được sự khẳng định của Mạc Như rồi!
Những ngày tháng này học đúng thật không dễ dàng, lúc mới đầu đạp chưa được vài cái đã đứt dây, hoặc là rối thành một cục, thậm chí còn gãy kim nữa!
Vào lúc lần đầu tiên đạp gãy kim, cô ta ngây hết cả người, trong lòng hoảng loạn, toát hết mồ hôi lạnh, cứ sợ Mạc Như sẽ mắng cô ta ngốc, lại cảm thấy có phải là mình thật sự rất ngốc không, Tại sao học mãi không biết đạp máy may.
Nhưng mà thực ra Mạc Như hoàn toàn không xem là một chuyện gì cả, vừa không có mắng cô ta cũng không an ủi cô ta, chỉ kêu cô ta lấy kim tự thay vào.
Lúc Chu Diệu Hồng học không tốt, Mạc Như cũng chỉ xem như chuyện bình thường. không đàn áp cũng không khích lệ liên tục. giống như chuyện ăn cơm uống nước vậy bình thường, cũng không có gì đáng để lạ lẫm.
Lúc mới đầu Chu Diệu Hồng còn vì việc mình không làm tốt Mạc Như không khích lệ mà buồn chán, tưởng rằng Mạc Như không khích lệ chính là đang trách mình ngốc, bởi vì ở nhà nếu như mình không làm tốt mẹ và chị dâu đều sẽ khích lệ cô ta, kêu cô ta thử lại xem.
Bởi vì điều này, có mấy lần cô ta kiên trì không nổi không muốn học nữa, nhưng mà cô không học thì Mạc Như cũng không giữ lại, hoàn toàn không xem ra chuyện gì.
Sau này Chu Diệu Hồng phát hiện Mạc Như đối xử với Chu Noãn Noãn không khác gì đối xử với mình, làm tốt thì sẽ nói không tồi, làm không tốt thì không phê bình cũng không khích lệ, không có đối xử với mình đặc biệt không tốt.
Cô ta lại có lòng tin tiếp tục học tiếp, hơn nữa học nghiêm túc hơn, đặc biệt là những điểm Mạc Như nói hơi khó cần phải chú ý, thì cô ta càng luyện tập ôn tập nhiều lần, cuối cùng có thể làm nhìn có vẻ không tồi.
Vậy nên sao cô ta có thể không kích động chứ?
Mạc Như gật gật đầu, cười cười, “Cảm ơn chiếc đầm nhỏ mà hai em tặng cho Thất Thất, vừa hợp mặc trong những ngày này.”
Được sự khẳng định của Mạc Như, Chu Diệu Hồng kích động nói với Chu Noãn Noãn: “Tốt quá rồi, chị có thể làm đầm rồi.”
Đầm của Chu Diệu Hồng năm ngoái đã cắt xong rồi, nhưng mà vẫn chưa bắt đầu làm, Mạc Như ngoại trừ bận, thì cũng không chịu khó ngồi ở đó làm nửa ngày chỉ để làm một cái đầm cho người khác, vậy nên bền dụ dỗ cô ta tự làm.
“Mình tự làm mặt còn đẹp hơn” Cô ấy nói như vậy, Chu Diệu Hồng bèn nghiêm túc!
Chu Diệu Hồng bởi vì mình xấu xí, ăn mặc trang điểm thì đều cố gắng muốn xuất sắc, lòng hư vinh trong lòng không kìm nén được, cứ tưởng rằng mặc quần áo tốt đẹp nhất thì có thể bù đắp được sự không đủ đầy của nhan sắc.
Cái đầm này cô ta mong ngóng lâu rồi, cứ muốn xinh đẹp như các cô gái ở trong thành phố!
“Em muốn tự làm cái đầm này, mặc thành vẫn lao động của mình đẹp khác thường!” Bởi vì kích động khuôn mặt đen đen của Chu Diệu Hồng đều đỏ ửng lên, trán cũng trở nên sáng bừng lên.
Cho dù cô ta cực kỳ chú ý, nhưng mà do da ngăm, vừa đến mùa hè thì lại càng đen hơn bình thường, cho dù có mặc áo quấn khăn tay bảo vệ đến thế nào, thì cũng không thể tránh khỏi.
May mà lúc này cho dù là phụ nữ có làn da trắng trẻo, ngày nào cũng gió thổi phơi nắng ở ngoài ruộng, thì phần da ở bên ngoài cũng trở nên đậm màu hơn, đen của cô ta cũng không rõ ràng như vậy.
Dù gì cũng không có ai giống như Mạc Như, cho dù mùa hè làn da vẫn trắng nõn nà, vừa không có thâm sạm cũng không trở nên đen, ai kêu là cô ấy có sự hỗ trợ của không gian chứ.
Bây giờ đã thu hoạch lúa mạch xong, buổi sáng cực kỳ nóng, đã đến lúc có thể mặc đầm rồi.
Nhưng mà lúc này ngoài những con nít và học sinh nữ ra, phụ nữ dưới quê gần như không có đầm để mặc.
Nguyên nhân lớn nhất là mặc đầm làm việc không tiện, xuống ruộng, gánh nước, thu hoạch nông sản, mặc một cái đầm to, rất là không ra hồn.
Hơn nữa đầm phí vải hơn, thủ thuật may vá có yêu cầu cao hơn, người dưới quê cũng lười tốn sức đó, càng không nỡ xài tiền.
Mạc Như kiểm tra kỹ chiếc đầm nhỏ này, nói: “Làm không tồi, hoàn toàn có thể.”
Hai người hoan hô một tiếng rồi chạy vào gian phía đông tiếp tục may quần áo.
Mạc Như thì cầm theo đầm đến nhà kính nuôi nấm để tìm Chu Thất Thất.
Lúc sáng cô đi bắt sâu để Chu Thất Thất ở bên Đinh Lan Anh để chị ta phụ trông chừng, bây giờ trời nóng, Hoa Cúc dẫn các em trai em gái cũng không đến trường chơi nữa, cũng đến nơi Đinh Lan Anh.
Hoa Cúc đang dạy Chu Thất Thất học đi, “Em Thất, qua đây!”
Chu Thất Thất vịnh một cái lu nước nhỏ đứng ở đó, nó đang mặc một cái áo màu xanh lam, ở dưới có cái quần ngắn, chân trống mang một đôi giày vải màu đỏ tay, chân trắng nõn ú nu như là củ sen vậy, nó đang nhón chân nhìn thấy bóng của mình ở trong nước, vừa nhìn vừa nhe răng làm mặt xấu, đối với yêu cầu của Hoa Cúc kêu nó đi qua hoàn toàn không nghe thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận