Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 578: Có bạn bè ở dưới quê lên (2)

Chương 578: Có bạn bè ở dưới quê lên (2)
Chương 578: Có bạn bè ở dưới quê lên (2)
Khám Quang Minh hét lên: “Người ta nói không cần là người ta nói, mình làm người làm việc phải có lương tâm.”
Mạc Như giữ Khám Quang Minh và Khương Thanh Phân lại ăn cơm tối rồi đi, Khám Quang Minh lại không chịu: “Không làm phiền mọi người, nhà còn một đống việc kìa, bây giờ về, thêm phiền phức cho mọi người thực sự là ngại quá.”
Mạc Như cười nói: “Đội trưởng Khám đúng là tốt với thành viên không còn gì để chê, còn đích thân đi chuyến này.”
Khám Quang Minh nói: “Đảng và nhân dân tin tưởng, làm được đội trưởng này thì không còn cách nào, phải tận tâm tận tụy.”
Ông ta hét một cái rồi đi, không nán lại thêm một giây nào.
Lý Quế Hoa và Khám Yến Nhi dìu nhau đi theo, cứ như là chịu nhiều uất ức lắm, lau nước mắt hít hà.
Lý Quế Vân nhìn lại thấy thực sự không nỡ, nghĩ lại trước đó thì cứ muốn bọn họ đi mau lên, bây giờ thực sự phải đi, bà ấy lại cảm thấy khó chịu.
Vương Ngọc Cần vui mừng không hề che giấu, hận không thể có pháo hoa vang trời để đốt ăn mừng một chút.
Trương Thúy Hoa cũng vội chạy qua, thấy đích thân cán bộ đại đội nhà họ Khám đến tìm, biết ngay là ý của Mạc Như, bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, người ta đến tìm cũng tốt hơn người nhà mình đuổi ra, như vậy thì Lý Quế Vân cũng không thể nói gì.
Lý Quế Vân run rẩy tiễn đến trước cửa, bà ấy thực sự đói đến mức chóng mặt hoa mắt, bước chân không có sức.
Lý Quế Hoa nắm tay bà ấy ở cửa không nỡ đi, lau nước mắt một cái, nhỏ tiếng nói: “Em gái ba à, em phải mở mắt to lên xem thử những người này đó, người nào cũng tính toán với em. Em đừng để bọn họ dụ em nữa, đây chính là chiêu trò của chiến sĩ thi đua máu lạnh nhà em đó.”
Lý Quế Vân nói: “Chị cả à, không phải đâu, hai người đi đường cẩn thận, sau này lại đến.”
Nhìn thấy bọn họ đóng kịch chị em thân tình không nỡ xa nhau, Trương Thúy Hoa bọn họ nhịn lắm mới không trợn tròn mắt lên. Khám Quang Minh không chịu được, hét lên: “Đi thôi, mò mẫm gì vậy, đúng là đàn bà.”
Khương Thanh Phân cũng chỉ đành chào tạm biệt Mạc Như.
Chờ bọn họ đi, Vương Ngọc Cần vui vẻ về đến nhà, gọi các con dọn dẹp trong nhà và ngoài sân.
Cô ấy thấy Lý Quế Vân dựa vào tủ lau nước mắt, khuyên răn: “Mẹ à, bọn họ về nhà là việc tốt, không lẽ thực sự bị người khác cắt hộ khẩu rồi mẹ nuôi cả đời à, mẹ còn chưa ăn cơm nữa, mau ăn miếng đi, đừng để ngất vì đói.”
Lý Quế Vân chảy nước mắt, không nói gì, kéo áo nằm xuống nghỉ ngơi.
Vương Ngọc Cần vừa thấy, trời ơi, còn giận ngược lại con nữa chứ?
Mình gả qua cả ngày hầu hạ trong ngoài, đẻ cháu trai cháu gái cho mẹ, làm việc kiếm điểm công tác, chăm sóc trong trong ngoài ngoài, mẹ còn giận ngược lại con nữa, không lẽ con còn không bằng một chị em xấu tính làm mẹ đói ngất đi à?
Cô ấy giận , cũng không thèm quản nữa, đi ra ngoài chỉ lo cho mình.
Sau khi Lý Quế Hoa và Khám Yến Nhi đi, căn nhà lại trở lại bình thường, chỉ có Lý Quế Vân là buồn mãi không vui. Vương Nguyệt Nga còn khuyên răn bà ấy, vậy mà bà ấy cứ nói Yến Nhi đáng thương như thế nào, Vương Nguyệt Nga cũng chẳng muốn nói thêm gì.

Một trận tuyết rơi nhẹ thời tiết ngày càng lạnh lẽo, khoai lang ngoài đồng chưa kịp thu hoạch đã hư hết rồi, Mạc Như cũng không thèm đi thu hoạch nữa.
Cô lấy hơn hai cân hạt dưa sống mà Khương Thanh Phân cho mình, chọn một ít để năm sau làm hạt giống, phát hiện hạt nào cũng rất chắc chắn, để lại hết trong không gian để dành mùa xuân năm sau trồng ở dưới bóng râm.
Ngoài ra khoai tây cũng chọn loại có nhiều ổ mầm trữ trong không gian, năm sau cắt khúc trồng khoai tây.
Bởi vì cô là chiến sĩ thi đua bông, phụ nữ tiêu biểu, sau khi rảnh rỗi việc nông là có chủ nhiệm phụ nữ và các phụ nữ đến thăm cô, mang không ít đồ ăn vặt cho cô.
Nhiều nhất là sơn tra, táo đỏ, ngoài ra còn có lựu, táo, lê, hồng.
Mạc Như từ chối không được nên đành nhận lấy, cũng cố gắng trả lại một ít lễ, đều là rổ nhỏ, hộp cỏ mua ở chỗ Liễu Tú Nga.
Cô trữ hết trong không gian ăn từ từ, cũng có thể xem như phần thưởng học tập và hành vi tốt chia cho mấy đứa nhỏ.
Sau này nhiệt độ càng thấp, buổi tối cửa sổ gió lùa dữ lắm, không có cửa sổ kính Mạc Như rất không quen.
May mà Lâm Thư không nuốt lời, quả nhiên đem qua cho cô tám miếng kính đã được cắt gọt sẵn, mỗi miếng đều không to, còn tặng kèm một túi đinh nhỏ, một túi cặn dầu.
Chu Minh Dũ lấy được kính, ngay lập tức chuẩn bị làm cửa sổ.
Bởi vì tưởng bằng đất thô dày hơn một thước, nếu lắp thành cửa sổ mở trái phải sẽ dễ bị tưởng cản lại, còn dễ làm vỡ kính.
Chu Minh Dũ bàn bạc với Mạc Như làm một cửa sổ chống đậy.
Có thể cố định hai miếng kính ở phía dưới, phía trên là cửa sổ mở lên trên, dùng gậy gỗ có chẻ ngọn là có thể mở ra thông gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận