Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 151: Đánh nhau (3)

Chương 151: Đánh nhau (3)
Nếu thực sự lợi hại thì ít nhất cũng đại loại là đội trưởng, đại đội trưởng hay đội trưởng dân binh ở trong thôn, nếu là những người đó thì cũng chẳng cần phải tốn sức làm gì.
Chu Minh Dũ nhìn rõ điểm này nên mới dám một mình giao đấu với Tần Quế Hào.
Tần Quế Hào cởi áo ra, để lộ cánh tay rắn chắc và bộ ngực nở nang, đấm đấm như con tinh tinh: “Thằng nhãi! Đợi mà khóc đi!”
Hắn lao tới với một quả đấm thép to bằng cái cối giã tỏi, hắn định đấm một đấm làm cho Chu Minh Dũ gục xuống.
Mặc dù Chu Minh Dũ thấy hắn ta có sức lực mạnh, nhưng hành động vụng về của hắn đâu đâu cũng là kẽ hở, hoàn toàn không có hứng thú đánh nhau chút nào.
Khi cơn gió nắm đấm quét qua, anh ngồi xổm nghiêng đầu né tránh với tốc độ rất nhanh, sau đó nhanh chóng khèo chân phải của Tần Quế Hào, dùng vai chọi mạnh dưới nách hắn. Ngay sau đó “bụp” một cái, Tần Quế Hào bị đánh ngã sóng xoài dưới đất, được đà Chu Minh Dũ bật dậy vặn cổ tay Tần Quế Hào, cánh tay phải siết cổ họng hắn làm hắn không tài nào nhúc nhích được.
“Đau đau đau!” Tần Quế Hào đau đớn kêu la như lợn bị chọc tiết.
Đầu gối Chu Minh Dũ húc vào sườn của hắn, dùng lực mạnh hơn tý nữa là có thể sẽ làm xương sườn của hắn gãy kêu răng rắc: “Chịu thua chưa?"
Tần Quế Hào đau đến mức khuôn mặt đen cũng trắng bệch rồi: “Thua! Chịu thua rồi! Đội trưởng! Đội trưởng! Chịu thua rồi!”
Chu Minh Dũ cười và buông hắn ra: “Giờ tôi muốn lấy hàng, anh còn có ý kiến gì không?”
Tần Quế Hào buồn rười rượi: “Không có! Không có ý kiến gì hết. Đội trưởng mau lấy hàng đi, có cần tôi mang về giúp anh không?”
Chu Minh Dũ: “Không cần! Tự tôi kéo xe đến.”
Anh cầm hóa đơn đi tìm Tiền Võ lấy hàng.
Tiền Võ nhìn anh với vẻ thích thú, cười nói: “Thật đúng là đội trưởng dân binh.” Anh ta cúi đầu nhìn tờ đơn, cười nói: “Chu Gia Trang, anh tên là Chu…” Biên lai lấy hàng thường viết số lượng bao nhiêu, chất lượng hàng, sau đó sẽ có bộ phận đóng dấu. Có người còn viết tên và địa chỉ người lấy hàng để không bị người khác lén lút lấy hàng.
Trần Cương viết chữ rất cẩu thả, Tiền Võ cũng không biết nhiều chữ nên không nhận ra.
Chu Minh Dũ đăng ký tên, nói: “Thực ra, tôi không phải là đội trưởng dân binh gì đâu, tôi chỉ dọa hắn thôi.”
Tiền Võ cười ha ha: “Không tệ! Anh đi lấy hàng đi.”
Chu Minh Dũ hỏi: “Tôi có thể nhân tiện mua cái ống khói không?”
Tiền Võ hào phóng nói: “Mua ống khói gì chứ, mua ngói bò thì tôi sẽ tặng anh hai cái.”
Mọi người cũng cười, nhìn Chu Minh Dũ với vẻ vô cùng ngưỡng mộ và khâm phục, đúng là có vận may tốt, nếu là người khác đến mua ống khói, không có biên lai thì sẽ không mua được.
Đợi đến khi Chu Minh Dũ bước ra, Mạc Như siết hai nắm tay ra dấu với anh, vẻ mặt sùng bái thích thú: “Anh Út Năm đẹp trai quá đi!”
Chu Minh Dũ khoác vai cô: “Hắn mới là kẻ ngu ngốc.”
Hai người cười với nhau rồi kéo xe chở đất đi chất ngói bò.
Lúc này, bởi vì cách nung lò có vấn đề nên cho ra toàn là gạch xanh ngói xám hoặc là gạch xanh ngói đen và cũng không được chắc chắn lắm, nếu không cẩn thận thì có thể sẽ bị nghiền vụn.
Khi bọn họ chất lên xe, Tiền Võ dẫn Tần Quế Hào và những người khác đến.
Chu Minh Dũ tiện thể hỏi có thể mua ít gạch ngói vụn, xỉ than các loại không, vì những thứ đó có thể dùng để xây tường và lót đường.
Lúc này, Tiền Võ rất hào phóng, cười nói: “Nếu anh có thời gian đến chở thì tôi sẽ đưa anh năm đồng cho một xe xỉ than.” Gạch ngói vụn không nhiều, nhưng xỉ than thì cũng không ít, chưa kể lúc này xe chở đất từ xa kéo đến, một chiếc xe cũng chở không được bao nhiêu. Cho dù anh muốn kéo thêm nhiều xe cũng vô ích nên bọn họ đều nói về xe.
Chu Minh Dũ nói: “Vậy anh cứ viết biên lai cho tôi, đợi tôi bận gieo hạt mùa hè xong, nhàn rỗi thì đến chở.”
Đến lúc đó mượn thêm vài chiếc xe để các anh em cùng đến chở giúp.
Tiền Võ cũng không từ chối, ngay lúc đó anh ta xé vài tờ phiếu xỉ than lò nung rộng một tấc dài hai tấc, tổng cộng có năm tờ.
Cho nhiều thêm cũng vô ích, nếu trong xưởng không có hàng thì đưa một trăm tờ biên lai cũng vô ích.
Chu Minh Dũ nói lời cảm ơn rồi đưa biên lai cho Mạc Như cất giữ. Anh có ấn tượng rất tốt với Tiền Võ. Dù mới đầu Tiền Võ chỉ muốn xem náo nhiệt, cũng không quản thúc đối với chuyện Tần Quế Hào ức hiếp người, nhưng Chu Minh Dũ cũng không có ý kiến gì, bất cứ lúc nào cũng không trông mong người khác chủ động bảo vệ mình huống gì là bây giờ.
Hai trăm viên ngói bò hình yên ngựa được chất lên xe, chiếc xe đã được chất đầy. Chu Minh Dũ còn đi lựa vài cái ống khói, Tiền Võ nói có thể tặng thêm hai cái nên anh không khách sáo lấy bốn cái.
Muốn tìm thứ này không dễ dàng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận