Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 318: Bà đỡ (1)

Chương 318: Bà đỡ (1)
Chu Minh Dũ trải đệm để cô nằm dựa lên bên trên, còn anh nằm ngủ ở bên cạnh.
Ngủ đến nửa đêm, Mạc Như nằm mơ thấy mình bò lên chỗ cao rồi bất ngờ bị người khác đạp chân vào bụng khiến cô ngã nhào lộn vòng lăn xuống.
Ngay sau đó, bụng cô co thắt đau đớn làm cô bất chợt tỉnh giấc.
Mạc Như cảm thấy bụng quặn thắt dữ dội, cục cưng đá rất mạnh, ngay sau đó bụng cô căng cứng như đang giấu một trái dưa hấu thật to.
Cô giật mình gọi: “Minh Dũ, Minh Dũ!”
Chu Minh Dũ chợt tỉnh giấc, vội ngồi dậy: “Vợ sắp sinh rồi hả?”
Mạc Như sốt ruột nói: “Anh xem thử bụng em bị làm sao thế?”
Chu Minh Dũ sờ vào có cảm giác căng cứng, anh cũng không có kinh nghiệm nên tất nhiên là giật cả mình. Tuy bụng của cô rất to, trước kia sờ vào vẫn mềm mại co giãn, nhưng sao giờ lại căng cứng như thế?
Chẳng lẽ sắp sinh rồi sao?
Chẳng phải nói là qua mùng mười sao? Hôm nay chỉ mới mùng sáu.
Anh đang nghĩ trong lòng nhưng động tác lại rất nhanh, trong chớp mắt đã mặc xong chiếc quần: “Mạc Như, em có thể chịu đựng một lúc được không? Để anh đi gọi mẹ đến.”
Mạc Như nói: “Bụng thì căng cứng nhưng mà không đau.”
Lúc vừa thức giấc thì thấy đau, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy bụng căng cứng mà thôi.
Chu Minh Dũ thắp đèn lên, rồi để bát đèn lên trên đầu giường đặt gần lò sưởi, anh nhìn thấy sắc mặt của Mạc Như vẫn ổn.
Mạc Như túm lấy tay anh: “Đêm hôm khuya khoắt đừng có làm phiền người khác, bụng em không đau, chắc là chưa sinh đâu.”
Cô xoa nhẹ bụng mình, hy vọng nó có thể mềm ra và không căng cứng như vậy nữa.
Nhưng Chu Minh Dũ lại không yên tâm: “Hay là anh bảo mẹ đến xem thế nào, chúng ta đều không có kinh nghiệm, không thể lơ là được.”
Anh đặt Mạc Như dựa vào chiếc tủ gỗ, còn anh thì khoác lên chiếc áo đi ra ngoài, trời tối nhưng anh vẫn đi rất nhanh.
Anh đến sau nhà, rồi gõ cửa sổ sau ở phòng Trương Thúy Hoa: “Mẹ! Mẹ!”
Trương Thúy Hoa nằm mơ đang cúi lạy Đại tiên, bà cầu xin cho gia đình được thịnh vượng, súc vật đầy chuồng, con cháu có tiền đồ, cả nhà bình an, nhưng bỗng nhiên thấy khuôn mặt của Đại tiên biến thành Mạc Như rồi lại biến thành Hồng Lí Tử, còn ra sức gọi: “Mẹ! Mẹ!”
Trương Thúy Hoa giật mình tỉnh giấc, nghe thấy phía sau cửa sổ có người đang gõ cửa, giọng nói của Chu Minh Dũ vang lên.
Trương Thúy Hoa vội bước xuống đất, đi về phía bắc: “Hồng Lí Tử! Làm sao thế? Nửa đêm con gọi hồn làm gì?”
“Mẹ mau đến đây đi” Chu Minh Dũ gọi bà dậy rồi vội chạy về nhà vì Mạc Như đang ở nhà một mình.
Trương Thúy Hoa lập tức ngẫm nghĩ con dâu sắp sinh rồi sao? Không thể nào, còn mấy ngày nữa cơ mà, đếm số ngày thì còn khoảng chừng mười hai mươi ba ngày nữa lận.
Bà vội vàng mặc đồ, ông Chu cũng đã thức giấc, hỏi bà đang làm gì.
Trương Thúy Hoa nói: “Tôi đi ra phía sau xem thế nào, ông cứ ngủ tiếp đi.”
Động tác của bà rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi ra khỏi cửa, bà lần mò trong bóng tối tìm đến nhà Chu Minh Dũ rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào: “Sỏa Ni! Con làm sao thế? Sắp sinh rồi hả?”
Mạc Như đâu có biết là sắp sinh hay chưa, cô nói: “Mẹ, bụng con căng cứng rồi.”
Cô thấy hơi sợ.
Trương Thúy Hoa bỏ chân lên giường đất, bà đưa tay sờ, an ủi cô và nói: “Không sao, nó đang chơi với con đấy. ”
Mặc dù Trương Thúy Hoa nói không sao nhưng Mạc Như vẫn rất lo lắng. Kể từ khi xuyên không đến đây, thai nhi chuyển động thực sự vẫn rất đều, nhất là khi tương tác với nó nhiều thì đến giờ nó lại muốn chơi.
Mấy hôm trước bắt đầu cựa quậy ít hơn, cô có hỏi Trương Thúy Hoa thì bà nói là mấy tháng về sau bụng quá to thì nó sẽ không thích cựa quậy nữa, chỉ cần duy trì có động đậy là được.
Tối qua nó lỡ hẹn không trao đổi ám hiệu với ba nó, nửa đêm lại đau thắt, hiện tại bụng cũng căng cứng.
Dù sao kiếp trước cũng chưa từng mang thai, những kiến thức nghe được và thấy được hoàn toàn không đủ dùng, chẳng những không thể giải quyết khó khăn của cô, mà ngược lại còn không đúng với thực tế làm cô càng thêm nghi ngờ và sợ hãi. Đầu óc cô toàn suy nghĩ lung tung về cái gì mà dây rốn quấn cổ, thai nhi thiếu oxy… Những tình huống đáng sợ cô đều nghĩ đến, càng nghĩ đến càng thấy sợ.
Lúc này cũng không có khám thai, nếu như có vấn đề thì cô cũng không biết làm thế nào.
Cô cảm thấy chân cũng mềm nhũn rồi.
Dù sao Chu Minh Dũ cũng là đàn ông, mặc dù anh lo lắng nhưng cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Mẹ! Con dùng xe kéo Sỏa Ni đến trung tâm y tế xem thế nào.”
Mặc dù Trương Thúy Hoa cảm thấy không cần cực như thế, dù sao con dâu cũng thờ cúng tiên gia nên đi đến bệnh viện không thích hợp, tốt hơn hết là đi tìm Hà tiên cô xem thế nào. Bà không biết Mạc Như thờ cúng tiên gia như thế nào, Mạc Như chưa bao giờ thắp nhang hay lạy sát đất, cũng không nói lung tung được nên bà cũng không ngăn cản khi thấy con trai muốn đi đến bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận