Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 378: Bắt trộm (8)

Chương 378: Bắt trộm (8)
Sau khi kết thúc đàm phán, Chu Thành Chí nhìn thấy cũng không còn sớm nữa nên bảo đội viên các đại đội về nghỉ ngơi, sáng mai dậy sớm đi thu hoạch cao lương.
Ông tổ chức một cuộc họp của các thành viên tiên tiến trong đội để thảo luận về các ứng cử viên cho chức chủ nhiệm trị an.
Trước đây, Trương Căn Phát là người tự quyết định, bọn họ không có quyền phát ngôn, cũng không quan tâm đến điều đó. Hiện tại, Chu Minh Dũ giành được cơ hội tranh cử, tất nhiên bọn họ càng phải cố gắng hơn.
Chu Thành Chí dự tính trong lòng những ứng viên phù hợp cho đội của mình, trước hết phải là người tiên tiến, có nhiều điểm công tác, những phần tử lạc hậu vừa không có năng lực vừa không có danh tiếng chắc chắn không được, nghĩ tới nghĩ lui chắc chắn vẫn là nhà Chu Minh Dũ là phù hợp nhất.
Chu Minh Dũ vừa định chào hỏi Chu Thành Liêm thì bị Chu Thành Chí kêu lại một tiếng: “Minh Dũ, đi với ba cháu đến nhà bác một chuyến.”
Ông còn gọi Chu Thành Nghĩa và những ông cụ tự bối.
Chu Minh Dũ nhìn Chu Thành Liêm cười nói: “Chú em, ngày mai tìm chú nói chuyện.”
Theo sự hiểu biết của anh về Chu Thành Liêm, anh ta là một thanh niên trọng nghĩa chính trực, dù sao nguyên thân vẫn là giai đoạn kẻ lỗ mãng. Chu Thành Liêm đối xử với anh còn tốt hơn anh em ruột, có thể nói là ngoài mẹ ruột của mình ra, Chu Thành Liêm là người bao dung nhất với anh, con kẻ lỗ mãng như anh lại đối với Triệu Hỷ Đông tốt nhất, cũng thật là…
Chu Thành Liêm nói: “Anh cứ bận việc mình trước đi.” Nói xong thì anh ta đi về nhà.
...
Một đám người đi đến nhà Chu Thành Chí, các ông cụ vừa phà khói vừa thảo luận chuyện tối nay.
“Cũng thật là bất thường, nồi nhiều như thế đều ở đâu cả rồi?”
“Có đúng là bị quái vật gì đó trộm đi rồi không?”
Có người cười nói: “Cho dù có bị trộm mất thì tôi thấy cũng không phải là quái vật, nói không chừng là thần tiên đấy.”
“Cũng không phải như thế, cũng không trộm của đội chúng ta mà chỉ trộm của bọn họ.”
Mọi người cười nói một lúc rồi khen Chu Minh Dũ: “Hồng Lí Tử hiện tại thật sự không lười biếng, rất có triển vọng.”
Mọi người cứ khen ngợi không ngớt.
Bọn họ khen chẳng kiêng nể gì, Chu Minh Dũ nghe thấy tỏ vẻ ngại ngùng, đâu cần khen thẳng ra như thế.
Hút một điếu thuốc, thảo luận một lúc về việc thần tiên trộm nồi, mọi người bắt đầu bàn chuyện chính.
Chu Thành Chí nói: “Chúng ta đi giành lấy chức chủ nhiệm trị an này.”
Chu Thành Nghĩa nói: “Tôi thấy Minh Dũ đứa trẻ này không tệ.”
Mấu ông cụ “xoạch” cái tẩu thuốc và gật đầu: “Đúng là không tệ, tiến bộ hơn trước nhiều giống như là hai người khác nhau vậy.”
Chu Minh Dũ: Mọi người đừng có nói thật như thế.
Anh cười nói: “Bác cả, các chú, cháu còn trẻ lại không có uy tín không trấn áp được người khác, vẫn là bác cả và các chú làm đi.”
Để anh làm chức chủ nhiệm trị an ư?
Anh cũng không ngu ngốc. Ăn no chướng bụng không có việc gì làm.
Bảo anh làm đội trưởng anh cũng không có hứng thú chứ đừng nói đến chức chủ nhiệm trị an này.
Anh không có thời gian và tinh lực, anh còn phải nghĩ cách để vợ và con gái sống thật tốt, chủ nhiệm trị an chẳng có bao nhiêu tiền đồ.
Hơn nữa, công việc của chủ nhiệm trị an là giữ gìn trị an trong thôn. Nếu có bạo hành gia đình, bất hiếu, vợ chồng cãi vã, anh em không hòa thuận, chủ nhiệm phụ nữ không hòa giải được và cần giải quyết bằng vũ lực thì đều do chủ nhiệm trị an quản.
Anh không muốn trở thành bà thím ủy hội suốt ngày giải quyết mâu thuẫn cho mọi người, nhất là những mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, anh em hay cha con, làm ơn mắc oán, cần phải là những ông cụ có danh tiếng mới phù hợp.
Chu Thành Nghĩa đề nghị Chu Thành Tín, Chu Thành Tín cũng không chịu, tính khí ông ta nổi nóng dễ đắc tội với người khác, đến lúc đó không dễ đảm đương.
Đề bạt vài người, hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề.
Lúc này, Chu Thành Lễ từ bên ngoài đi vào, cười nói: “Các anh em bàn bạc xong chưa?”
Chu Thành Tín liếc nhìn ông ấy rồi hừm một tiếng.
Chu Thành Chí nói: “Ông đến rồi thì cũng đến đây nghe đi.”
Chu Thành Lễ đứng chen vào trước giường đất đầy người, rồi lấy một bao thuốc hút từ Chu Thành Nhân.
Chu Thành Tín liếc nhìn ông ấy với vẻ chán ghét, cái kẻ hám tiền này, thấy anh em là xin thuốc hút, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện hút thuốc của ông ấy.
Lại bầu ra mấy người, vẫn không được.
Lúc này, Chu Thành Lễ cười nói: “Các anh em, nhà chúng ta cũng không sợ xấu mặt, mọi người thấy tôi thế nào?”
Trong phòng vang lên trận cười, phần nhiều là có thiện ý.
Dù sao mọi người cũng rất kín đáo cần thể diện, bọn họ đã quen khiêm tốn trước mặt người khác, có rất ít người tự cất nhắc bản thân mình.
Chu Thành Lễ lại tự đề cử mình như thế, Chu Minh Dũ lại cảm thấy rất mới mẻ, nhưng Chu Thành Lễ cho anh cảm giác quá gian xảo, chắc chắn không đủ thuyết phục mọi người, ít nhất sẽ không công bằng xác đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận