Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 571: Dụ dỗ(3)

Chương 571: Dụ dỗ(3)
Chương 571: Dụ dỗ(3)
Cô kéo Vương Ngọc Cần vào trong sân, thấy Khám Yến Nhi đang ngồi trên ghế trước cổng gian nhà chính: “Sao cô cứ ở nhà chúng tôi thế?”
Lý Quế Hoa nói: “Cô không bồi thường thì chúng tôi không đi.”
Mạc Như: “Vậy cũng không nên ở đây hoài, cô cứ ăn vạ nhà dì hai thì có tác dụng gì?”
Cô cảm thấy hai mẹ con này muốn bồi thường, nhưng có lẽ còn có dự tính khác, bởi vì có ăn vạ nhà Lý Quế Vân thì cô cũng không thể bồi thường, có ở đây cả đời cũng vô ích.
Hiện tại cô chặn đường Chu Minh Dũ, Mạc Như nghĩ có phải cô ấy muốn dụ dỗ Chu Minh Dũ, bất luận có thành công hay không cũng có thể khiến cô ấm ức coi như là trả thù.
Nếu là như thế thì cô không thể nhịn được.
Mạc Như hoàn toàn không ngờ Lý Quế Hoa muốn gả con gái cho anh tư, cô chỉ nghĩa là muốn khiến cô khó chịu mà thôi.
Khám Yến Nhi khinh thường liếc nhìn cô: “Đừng có tưởng cô là chiến sĩ thi đua thì ghê gớm lắm.”
Mạc Như nói: “Cô nói đúng lắm, tôi nghĩ chiến sĩ thi đua là tài giỏi, chiến sĩ thi đua có phần thưởng, mọi người đều phải ngước nhìn, ai cũng không chê bai, không chê dơ bẩn.”
“Cô…” Khám Yến Nhi giận dữ đứng lên: “Đồ độc ác! Dì ba, dì xem chiến sĩ thi đua của dì thật là độc ác.” Cô ấy lập tức bưng mặt bắt đầu khóc: “Tôi biết nói xấu sau lưng tôi, chửi mắng tôi, chỉ muốn tôi mau chết đi, hu hu...”
Cô ấy vừa nói vừa đâm vào tường.
Lý Quế Hoa và Lý Quế Vân nhanh chóng kéo cô ấy lại.
Lý Quế Hoa mắng chửi: “Con dâu như cô sao lại ác độc như thế, cũng không biết tích đức cho con cái.”
Mạc Như lạnh lùng nói: “Nếu nói về tích đức thì chắc chắn là bà không tích đức nên con gái mới bị làm nhục.”
Bỗng dưng ‘chọc tổ ong vò vẽ’, Lý Quế Hoa và Khám Yến Nhi lập tức dùng cái chết để đe doạ.
Vương Ngọc Cần nhìn thấy vui mừng, hì, Sỏa Ni được đấy, chẳng trách Trương Cấu nói Sỏa Ni lợi hại nhất, chuyện này phải nhờ Sỏa Ni giúp đỡ.
Lý Quế Vân run lẩy bẩy: “Sỏa Ni, con dâu tốt à, đừng có chấp nhặt với bọn họ, con bé bị tên khốn làm nhục, khi trong lòng ấm ức thường hồ đồ, cháu nhường con bé chút.”
Mạc Như thấy bộ dạng Lý Quế Vân, cô thực sự không muốn giúp đỡ, nên để hai cực phẩm này ở trong nhà khó chịu cả đời, nhưng nghĩ đến chuyện Khám Yến Nhi muốn làm mình khó chịu thì cô không chịu đựng được.
Cô nói: “Dì hai, không phải là cháu không giữ thể diện cho dì, anh Út Năm nói cô ấy đến trước mặt anh giở trò nên không muốn gặp dì.”
Lý Quế Hoa giận dữ, nhảy đến: “Cô là cái thá gì, dựa vào cái gì nó không muốn nhìn thấy tôi thì tôi phải đi khỏi đây? Dựa vào cái gì?”
Mạc Như cười nói: “Bởi vì tôi là chiến sĩ thi đua, bởi vì chúng tôi chê con gái gì dơ bẩn.”
Không phải cơ thể dơ bẩn, cơ thể có gì mà dơ bẩn, là chê các người bụng dạ hẹp hòi.
Lý Quế Vân ái chà một tiếng, dựa chân tường muốn ngã sụp. Vương Ngọc Cần nhanh chóng đỡ bà ấy đứng lên, rồi gọi mấy đứa con của nhà bà ấy.
Bởi vì Lý Quế Hoa và Khám Yến Nhi ngày nào cũng ở đây làm ồn, con cái cơ bản ăn xong cũng không thấy bóng dáng đâu, không phải ra ngoài ôm cỏ và nhặt hạt lương thực trong mương thì cũng là tìm mấy đứa khác chơi cùng.
Mạc Như nói: “Bọn họ khiến dì hai vô cùng tức giận, mau đi nói lại với chú ba, gọi chú ba về vứt hai người này ra ngoài.”
Cô mỉm cười không tức giận, nhưng lại nói những lời chọc tức người khác.
Lý Quế Hoa luôn tự nhận mình là một người tốt bụng, muốn thể diện và không chấp nhặt với người khác. Khám Yến Nhi cũng là một hoa khôi nhỏ xinh trong thôn, không làm hành vi của người phụ nữ chua ngoa, càng không thích giậm chân mắng chửi người khác.
Hai mẹ con cảm thấy đã gặp phải thôn bá, ác phụ, có cảm giác bị mắng đến ngạt thở.
Mạc Như ác độc hơn Vương Ngọc Cần nhiều, bọn họ làm cho Vương Ngọc Cần tức giận phải về nhà mẹ đẻ, Sỏa Ni ngốc nghếch này vừa đến đã làm bọn họ tức đến hộc máu.
Mạc Như nhìn Khám Yến Nhi, lạnh lùng nói: “Nếu cô dám đến trước mặt anh Út Năm nhảy nhót thì cẩn thận tôi đá cô xuống sông làm cô không lên được.”
Khám Yến Nhi tức giận mặt trắng bệch, chỉ vào Mạc Như: “Người phụ nữ chua ngoa kia, nếu đàn ông là của cô thì người khác không dụ dỗ được, còn nếu có thể dụ dỗ được thì không phải là của cô.”
Mạc Như úi chà một tiếng: “Cô cũng xứng dụ dỗ anh Út Năm của tôi à, anh Út Năm nói nhìn thấy cô là ghê tởm chê dơ bẩn bảo cô cút đi thật xa, anh sợ không kiểm soát được lại sẽ đạp bẹp cô, tôi có lòng đến đây nhắc nhở cô.”
Cô muốn dụ dỗ chồng tôi để tôi ấm ức, sao cô lại không biết xấu hổ như thế.
Khám Yến Nhi tức giận cũng buột miệng nói ra, không chịu duy trì hình tượng hoa khôi trong thôn, cô mắng chửi bằng những lời độc ác, cái gì mà kẻ ngốc, ngu dốt, hẹp hòi, cô ấy mắng chửi ác độc, cuối cùng mắng chửi cả gia đình và con cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận