Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1095: Lệch rồi. (5)

Chương 1095: Lệch rồi. (5)
Lưu Tân Nông vẫy tay, quá đông người, ông ta chỉ có thể giơ cái loa phóng thanh của Trương Căn Phát lên nói: “Các đồng chí xã viên, hôm nay chúng ta tổ chức cuộc họp đại đội Tiên Phong đầu tiên nhớ về gian khổ ở quá khứ và nghĩ đến hạnh phúc hiện tại, hy vọng các đồng chí xã viên hăng hái phát hiểu, có oan tình hay vất vả cứ nói hết ra, nếu có ai muốn tố cáo thì cứ dũng cảm tố cáo, tất cả đều là vì một công việc tốt hơn, đề xướng phê bình và tự mình phê bình, sau cuộc họp, bất cứ ai cũng không thể đánh người và trả thù.”
Nói xong, ông ta nhìn một lượt xung quanh, nói với Trương Căn Phát: “Bắt đầu từ việc phê bình những phần tử xấu địa chủ.”
Đây cũng là quy trình thường lệ của cuộc họp, lần nào cũng phải phê bình địa chủ, phú nông và phần tử xấu trước tiên.
Chỉ là địa chủ Trần Lương của đại đội Tiên Phong bị bắt đến nông trường cải tạo lao động, đến nay vẫn chưa về, còn phần tử xấu...
Trương Căn Phát không còn cách nào khác là phê bình Chu Cổ Trung và Đinh Xuân Vinh đã mãn hạn tù, ông ta cũng không thực sự muốn phê bình bọn họ, mà chỉ là đáp ứng tình hình mà thôi.
Nói một tràng đạo lý, mắng chửi mối thù máu và nước mắt của giai cấp, cuối cùng bảo cả hai đứng sang một bên, bắt đầu yêu cầu các xã viên cùng nhau kiểm điểm và tố giác.
Trong những năm qua, các xã viên của đại đội Tiên Phong đã có một cuộc sống rất tốt với đội hai, cho dù bất mãn cũng không tìm cách tố giác ai.
Dù sao chút bất mãn đó cũng không phải là chuyện gì to tát, trước đây nói có thể đề cập đến, cũng từng đề cập đến, lúc này lại đề cập đến phân minh thì chính là đâm thọc rồi.
Trương Căn Phát cảm thấy rất mất mặt, ông ta nhìn Chu Thành Chí.
Chu Thành Chí ngồi ở đó giống như đã ngủ, rũ mi mắt không cử động.
Trương Căn Phát đành nói: “Vậy thì nhớ về quá khứ mà cảm thấy hạnh phúc ở hiện tại. Nói đến những gian khổ không có cơm ăn trước đây, nếm vị ngọt ngào khi đi theo Đảng, đừng quên mối thù máu và nước mắt của giai cấp.”
Những lúc như vậy thường là phê phán xã hội cũ và ca ngợi thời đại mới.
Ban đầu các cán bộ đại diện phát biểu, chiến sĩ thi đua phát biểu, tiên tiến phát biểu, cơ bản đều là nói đến những vất vả và nghèo khó biết bao nhiêu trước khi dựng nước và hiện tại ra sao.
Hà tiên cô từng là người mê tín phong kiến, nhưng hiện tại lại là một bác sĩ chân đất, đó là trường hợp điển hình tố cáo xã hội cũ. Lúc đầu bà ta không biết nói gì, nhưng rồi cũng rất trôi chảy.
Lưu Tân Nông rất hài lòng, ra chỉ chị cho các bí thư phải ghi chép cuộc họp.
Nhưng mọi thứ bắt đầu rối tung sau đó, khi đến lượt các xã viên bình thường phát biểu, nói một hồi lại bắt đầu nói về mùa đông năm 1959 và mùa xuân năm 1960, khó khăn như thế nào, không có cơm ăn. Đại đội Tiên Phong thì đỡ hơn, nhưng họ hàng cứ đến làm tiền, bọn họ cũng không có lương thực dư khiến cho họ hàng có thành kiến rất lớn, có người tuyệt giao, có người đói quá đến làm loạn….
Lưu Tân Nông càng nghe càng thấy sai, ông ta đập bàn giận dữ hét lên: “Lệch cả rồi, các người nói bậy bạ gì thế? Các người đang nói gì thế? Đang nói đến cái khổ của xã hội cũ, sao còn nói đến cái khổ của chủ nghĩa xã hội? Các người nói như thế là phản động, cần phải kiểm điểm, tôi thấy là các người thiếu sự giáo dục rồi.”
Trong khoảng thời gian này, ông ta đến nông thôn phát hiện ra một vấn đề, nếu yêu cầu các xã viên nhớ lại gian khổ trong quá khứ và nghĩ lại hạnh phúc hôm nay thì mới đầu phát biểu còn được, càng về sau các xã viên tự do phát biểu coi như toi luôn, toàn bộ đều tố cáo ba năm đó như thế nào.
Có thể nói như thế sao? Đâu có thế được.
Đúng thật là... tức chết đi được, công việc nay không thể nào triển khai.
“Tiếp theo, cần phải tố cáo một điều, nếu không thì không thể tan họp được.” Lưu Tân Nông đưa ra kế sách.
Mọi người nhìn nhau, không ai biết nên nói gì.
Lưu Tân Nông bắt đầu hướng dẫn: “Có ai trộm hoa màu không? Trộm ngoài ruộng mang về nhà. Không chỉ có hiện tại, trước đây thì sao? Trong ba năm gian khó, có ai trộm trong lúc trông chừng hoa màu không? Bẽ thân cây cao lương mang về nhà.”
“Còn có thu hoạch hoa màu, có ai cho vào miệng nhân lúc người khác không nhìn thấy hay không? Ăn thân cây.”
Đây là kinh nghiệm của ông ta, ở đại đội khác, vừa nói đến tố giác thì là một đống.
Trộm ở nhà lúc thu hoạch hoa màu, cố gắng lấp đầy cái bụng ở ngoài đồng, ăn no rồi làm việc.
Đây là tình trạng bình thường.
Ông ta không tin đại đội Tiên Phong không có.
Tất nhiên là có, trước đây đội ba đội bốn cũng như thế.
Cho dù đội hai đội một làm việc ngoài đồng, các xã viên cũng sẽ tranh thủ ăn no, nhưng không phải vì đói, mà là vi tươi và giải khát. Ăn bông lúa mì, gặm trái bắp tươi, bột đen cao lương, thực sự rất thoải mái. Chỉ là Chu Thành Chí có thể để bọn họ được ăn no, nên không có mặc sức ăn như Lưu Tân Nông đã nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận