Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 240: Nhân viên kỹ thuật (4)

Chương 240: Nhân viên kỹ thuật (4)
Hiện giờ ông ta thực sự rất khó chịu với Chu Minh Dũ, một kẻ lỗ mãng mà lại có thể nhanh mồm dẻo miệng như vậy, rất nhiều lần ông ta đã bị anh làm cho cứng họng, ông ta cảm thấy không chịu được nỗi nhục này: “Tôi nói này Minh Dũ, cậu cũng đừng khoác lác như vậy chứ, mới mấy ngày thì cậu biết được mấy chữ?”
Mạc Như thấy thế vừa làm một vẻ mặt khinh miệt cái con khỉ, vừa nói với Cao Dư Phi đứng bên cạnh: “Không phải có Thầy Cao đang ở đây sao, nhờ thầy Cao kiểm tra là được mà.”
Đồ đáng ghét, trị không được hai người các ngươi sao.
Chỉ là một nhân viên kỹ thuật ở đây thôi, ông nói xem, ông đường đường là một đại đội trưởng thì nịnh nọt cái gì chứ, ông cũng sẽ không vì lợi ích của thôn mà giao thiếu thuế lương thực ngô, vậy ông ở chỗ này nịnh nọt cái rắm gì chứ?
Cao Dư Phi lập tức tỏ vẻ hứng thú, ban đầu còn kiêu ngạo mà hất cao đầu, lúc này hơi cúi xuống, đuôi mắt cũng vì xem trò mà hơi cười: “Được, tôi sẽ kiểm tra mọi người, để xem ai học tốt hơn.”
Trương Kim Nhạc lập tức đắc ý nói: “Chu Minh Dũ, cậu đừng có rút lui đấy!”
Bản thân đã từng đi học, đọc qua sách, còn sợ một kẻ lỗ mãng sao? Hắn ta hét to lên, hận không thể gọi tất cả người trong thôn tới xem, như vậy hắn ta mới có thể chứng minh bản thân giỏi hơn Chu Minh Dũ.
Mà Trương Căn Phát cùng Trần Ái Nguyệt cũng biết rất rõ, Chu Minh Dũ căn bản đi học không được mấy lần, nhiều lắm thì anh cũng biết được năm mươi chữ là cùng, bản thân cô ta thì không biết nhiều chữ, cô ta dạy học sinh thì có thể biết được mấy chữ chứ?
Con trai Trương Kim Nhạc thì học tới lớp bốn, tuy rằng lớn rồi mới đi học, tóm lại cũng coi như đã từng đi học, đoán chừng cũng có thể biết được ít nhiều khoảng hai ba trăm chữ. Mà Chu Minh Dũ, tuy rằng cũng từng đi học qua, năm đầu tiên đi học, năm thứ hai liền nghỉ không đi, nghe nói, đến nỗi mua bút chì cũng không mua, biết được năm mươi chữ là đã tài rồi.
Cho nên sợ cái gì chứ? Lúc này phải làm cho cậu ta mất mặt, xấu hổ đến nỗi không ngẩng đầu lên được!
Chu Minh Dũ mỉm cười, "So sánh sao, được, so sánh thì so sánh, ai sợ ai chứ?"
Anh đỡ Mạc Như ngồi xuống ghế đẩu cạnh tường, "Em ngồi đây xem."
“Chờ đã, đợi lát nữa.” Trương Kim Lạc cúi đầu nói với Cao Dư Phi, “Tôi đi gọi mấy người anh trai của mình.”
Trương Kim Hoán đến tổ chức cho một số người trong thôn đến học chữ, lúc này chắc cũng săp đến.
Vừa nói xong, ngoài cửa vang lên một giọng nói, Trương Kim Lạc vui mừng khôn xiết, "Tới đây!"
Ngay sau đó Trương Kim Hoán cùng một đám người đi vào, "Ba, kỹ thuật viên Cao, con đưa mọi người tới rồi."
Mạc Như đưa mắt nhìn, có bảy tám người tới, theo sau Trương Kim Hoán là Triệu Hỉ Đông, còn có em gái của Triệu Hỉ Đông là Triệu Tam Man Nhi, và một số nam nữ khác khoảng chừng mười mấy tuổi, người cuối cùng đi đến lại là Chu Bồi Cơ.
Chu Bồi Cơ đang mang một chiếc cặp quân đội đeo chéo màu xanh lá cây, hai tay đút vào túi quần, trông rất anh tuấn, hắn mỉm cười khi nhìn thấy Mạc Như và Chu Minh Dũ.
Mạc Như tò mò hỏi: "Chu Bồi Cơ, anh cũng đến lớp học chữ sao?"
Chu Bồi Cơ mỉm cười, "Mấy người đều đọc, tôi cũng đến góp vui một chút."
Hắn chen vào từ phía sau để tìm Mạc Như và Chu Minh Dũ, đẩy Triệu Hỉ Đông sang một bên.
Nếu như là trước đây Triệu Hỉ Đông sẽ không dám nói lời nào, nhưng hiện tại lại nhướng mày, "Mày đi trộm phân ăn à!!”
Sắc mặt Chu Bồi Cơ trầm xuống, lông mày nhíu lại, liếc mắt nhìn Triệu Hỉ Đông, “Nhà mấy người toàn là ăn phân để lớn sao?”
Triệu Hỉ Đông ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào cậu ta, như thể hắn sẽ không bỏ qua cho Chu Bồi Cơ.
Trương Kim Hoán quát lên: "Làm cái gì vậy? Gọi mọi người đến đây để học chữ chứ không phải làm điều ngu xuẩn, phát triển trí não lên một chút."
Trương Kim Lạc kéo Triệu Hỉ Đông qua, đắc ý nói, "Cậu nhìn tôi đánh bại họ."
Anh ấy giải thích những gì đã xảy ra trước đó.
Triệu Hỉ Đông quay đầu lại nhìn Chu Minh Dũ, lúc hắn ta đến thì giả vờ như không nhìn thấy Chu Minh Dũ, lúc này hắn trề môi liếc nhìn anh một cái, khẽ khịt mũi. Hắn biết rất rõ Chu Minh Dũ, lớp một còn học không được mấy ngày cho nên chẳng biết mấy chữ, viết một, hai, ba còn biết, viết số bốn chắc sẽ gạch bốn thanh ngang.
Đồ ngu ngốc!
Anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Trương Kim Lạc.
Ở đằng kia, Trương Kim Hoán nghe lời nói của bọn họ, cười nói: “Ba, đừng để kỹ thuật viên Cao chê cười chúng ta, đều là mấy tay chân lấm bùn thì biết viết chữ gì chứ, vẫn là nên để thầy Cao dạy cho chúng ta đi.”
Yêu cầu kỹ thuật viên Cao dạy một lớp cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ bên trên cử người xuống điều hành một lớp học xóa mù chữ, dù không có giáo viên đứng sau nhưng Trần Ái Nguyệt cũng có thể tự mình lo liệu đối phó với việc kiểm tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận