Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 683: Ba mẹ (4)

Chương 683: Ba mẹ (4)
Chương 683: Ba mẹ (4)
Mạc Như gật đầu, nghẹn ngào: “Ba, con khỏe rồi, thực sự khỏe lại rồi.”
Mạc Thụ Kiệt cười với Thẩm Thục Quân: “Mẹ con bé, bà nghe đi, bà nhìn xem, con gái Sỏa Ni của chúng ta khỏe rồi, đều nhờ nhà ông Chu cả, đều là người tốt, người tốt sẽ được báo đáp.”
Ông ấy lại một lần nữa cảm ơn Chu Minh Dũ, rồi lại xoa đầu con gái, nắn chặt cánh tay cô, cảm nhận được áo rất dày, ông ấy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nút thắt trong lòng hai năm qua cuối cùng cũng được tháo gỡ rồi.
Nhìn Chu Minh Dũ đối xử với con gái rất tốt, cảm giác tội lỗi của ông hai năm qua cuối cùng cũng thanh thản hơn chút.
Không quan tâm lúc đầu nghĩ như thế nào, chung quy cũng không phải đường đường chính chính gả con gái đi, quả thật lấy của nhà họ Chu một túi khoai lang khô, bị người ta chỉ trích nói rằng bán con gái cũng không oan chút nào.
Nếu con gái về nhà chồng chịu khổ thì ông ấy thực sự không thể tha thứ cho bản thân mình.
Bây giờ xem ra quyết định ban đầu là đúng đắn, con gái đi theo chàng trai kia chí ít cũng được ăn no, không bị ai ức hiếp, cũng không phải chịu tai họa.
Cũng may, Chu Minh Dũ này lúc đầu thoạt nhìn có vẻ ngơ ngác nhưng lại là một người biết quan tâm chăm sóc, là một người tốt bụng.
Mấy người con nhà bên đấy cũng là người tốt, cảm ơn trời đất, cảm ơn tổ tiên phù hộ.
Thẩm Thục Quân cũng rất kích động, môi run run không nói nên lời. Những tưởng cả đời này sẽ không được gặp lại con gái nữa, vậy mà cô lại đứng sờ sờ trước mặt, sao lại không kích động được chứ?
Mạc Như lại hỏi người em hai Mạc Ưng Phỉ.
Thẩm Thục Quân nói cậu ấy cũng đi đào đất rồi.
Mạc Ưng Phỉ mới mười hai tuổi nhưng vì kiếm điểm công tác đã chủ động đi đào đất, nhưng mà cậu ấy ở trong nhóm thiếu niên chứ không ở trong nhóm người lớn.
Mạc Như dìu Mạc Thụ Kiệt vào phòng, nghe thấy một âm thanh kì lạ từ người ông ấy nên vội hỏi, nhưng Mạc Thụ Kiệt lại nói không sao, đó là âm thanh của chiếc tất xột xoạt do khi ông lê chân bước đi phát ra.
Cả nhà vào trong phòng ngồi xuống, Mạc Như để ba mẹ ngồi trên giường.
Mạc Thụ Kiệt từ chối nhưng cuối cùng cũng chịu ngồi trên giường.
Ông nhân lúc con gái không để ý vội cố gắng đặt đôi chân đông cứng của mình xoay lại bên trong, không cho cô nhìn thấy.
Mạc Như bảo cậu em út sang nhà hàng xóm xin chút nước nóng cho ba mẹ uống, cô vội lấy rổ đặt lên chiếc bàn trước giường, từ trong lấy ra bánh ngô hấp, bí đỏ hấp ra: “Ba, mẹ nhanh qua ăn cơm.”
Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân nhìn thấy cô đem nhiều đồ ăn thịnh soạn vậy, không những không vui mừng, ngược lại có phần lo lắng.
Thẩm Thục Quân nhìn về phía Chu Minh Dũ ở cửa.
Chu Minh Dũ hiểu suy nghĩ của bà, nói: “Ba mẹ, khẩu phần ăn của đội sản xuất của chúng con đủ rồi, đây là chúng con dùng điểm công tác đổi lấy, mọi người cứ việc ăn, đều là những thứ đường đường chính chính mà có được.
Hai người gật đầu, Mạc Thụ Kiệt lau nước mắt: “Trên đời này người tốt con nhiều, con gái Sỏa Ni chúng ta gặp được gia đình tốt rồi.”
Thẩm Thục Quân đáp: “Thức ăn con rể mang tới, yên tâm mà ăn, mau ăn vài miếng đi.”
Chu Minh Dũ nói: “Ba mẹ không phải lo lắng, mọi người chỉ cần ngồi trên giường từ từ ăn, không ai dám tới gây chuyện đâu.”
Mạc Ưng Tập nhanh chóng mang nửa ấm nước về cho ba mẹ uống.
Hai vợ chồng uống ngụm nước ấm sau đó bẻ bánh ngô hấp cho Mạc Ưng Tập một miếng, để dành miếng còn lại, rồi lại ăn miếng khoai lang mà Mạc Ưng Tập đem về.
Hai người vừa ăn, lâu lâu lại giật mình nhìn ra cửa xem có người nào xông vào nhà không.
Điều này đã trở thành một thói quen rồi. Trước đây Thẩm Thục Quân và Mạc Thụ Kiệt đang ăn cơm, thường xuyên có cán bộ thôn dẫn dân quân xông vào bắt bọn họ ra ngoài, yêu cầu diễu hành, chỉ trích, đánh nhau.
Cửa ra vào, cửa sổ, tường ở sân nhà đều bị đập phá, cho rằng phần tử xấu xa không nên có tường rào, cửa ra vào mà phải để ngỏ để người ta theo dõi mới được.
Nếu muốn ăn nhiều mà chậm một chút thì sẽ bị ăn đánh, những người đó sẽ ném thức ăn xuống đất, đập vỡ nồi, sau đó cố ý đẩy Mạc Thụ Kiệt ngã trên những mảnh sành vỡ.
Mạc Thụ Kiệt không dám, cũng không thể phản kháng.
Ông ấy đã quen với việc ba và anh trai bị đánh, nếu dám chống đối sẽ bị đánh đập thậm tệ hơn nên ông ấy vẫn luôn nghiến răng chịu đựng.
Chỉ khi thấy vợ bị đánh ông ấy mới lao vào bảo vệ, tất nhiên cũng bị đòn gấp đôi, ông ấy từng bị gãy hai cái xương sườn, cũng không được chữa trị đàng hoàng. Sau khi lành lại, cơ thể có chút co quắp lại.
Mặc dù hai người rất đói, không có ai ăn như hổ đói, mà ăn từng miếng một, chỉ sợ đói không no, bụng không chứa nổi, không phải nghẹn thì là chướng bụng hoặc là đi ngoài.。
Bạn cần đăng nhập để bình luận