Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 44: Đối chọi gay gắt (3)

Chương 44: Đối chọi gay gắt (3)
Lại hỏi tiếp ông muốn mấy gian, ở nơi nào và ra làm sao.
Cái này thật ra Trương Thúy Hoa đã nói qua với ông Chu, đương nhiên là dựa theo cách nói của Chu Minh Dũ, chính là ở chỗ nhà cũ, nơi đó không chiếm ruộng cày cùng đất phân phối.
Chu Thành Chí cảm thấy nơi đó có chút vắng vẻ, “Không phải phía trước nhà ông có mảnh đất trống sao? Không đủ xây được một gian nhà chính ba gian nhưng vẫn đủ để xây một gian nhà chái phía Nam mà.”
Chu lão hán nói: “Đất phía sau rộng, sau này nếu như thằng tư hoặc là ai đó muốn dọn qua ở cũng được.”
Hai người lại thương lượng tiếp chuyện về vật liệu, thời điểm Chu Minh Quang kết hôn đã chặt hai cây ở vườn rau, hiện tại trong nhà còn ba cây có thể dùng, lại hỏi thăm thêm mấy anh em trong nhà cũng có thể được thêm hai cây, nhà Chu Thành Chí cũng có thể giúp đỡ thêm một cây. Nếu còn thiếu nữa thì ông muốn dùng đến khoảng nợ sổ sách trong đội, hỏi Chu Thành Chí xem có được hay không.
Chu Thành Chí trầm ngâm nói: “Muốn tôi nói thì khẳng định được, nhưng mà gỗ này là của nhà nước, không phân cho đội sản xuất chúng ta, phải đi đến chỗ đại đội trưởng để xin. Còn thân cây cao lương và rơm lúa mì thì tôi có thể quyết định, năm nay cắt lúa mì xong thì sẽ để cho ông nhiều rơm lúa mì một chút.”
Hai người đang nói lại nhìn thấy Trương Căn Phát dẫn theo hai người con trai đi khắp thôn, cầm một cái loa sắt vừa đi vừa thét to.
“Các nhà các hộ, diệt trừ bốn hại, cấp bách, cấp bách!”
“Từng nhà đều phải bàn giao nhiệm vụ, chuột, chim sẻ, muỗi, ruồi nhặng, đều phải giao ra, ai cũng không được lười biếng, không thể thông đồng cùng phái phản động bốn hại làm bậy!”
“Không giao ra chính là miệt thị Mao chủ tịch, miệt thị xã hội chủ nghĩa!”
Hai ông nghe thấy động tĩnh, trên mặt vốn đang nở nụ cười lập tức biến mất, sắc mặt Chu Thành Chí lại càng âm trầm, chắp tay sau lưng bước chân nặng nề, lạch cạch lạch cạch.
Ông Chu suy nghĩ dùng cây để tính điểm công tác thì chỉ cần nói mấy câu là được, dù sao thì cây đều do người trong thôn trồng nhưng cũng phải phân cho đội sản xuất, vậy thì đội sản xuất bọn họ ít nhất cũng phải nhận được một phần tư. Vì vậy ông dùng khoảng nợ trên đội thiếu mình để mua hai cây cũng không phải chuyện gì phiền toái.
Ông lập tức đi đến nói chuyện với Trương Căn Phát một chút.
Trương Căn Phát thấy hai ông, lập tức nhắc đến chuyện tuyên truyền diệt trừ bốn hại, “Ha ha, xin chào hai ông nhà họ Chu, Đội hai các người chuẩn bị nhiệm vụ diệt trừ bốn hại như thế nào rồi? Có nhận được của các hộ gia đình nhiêu không?”
Chu Thành Chí thiếu chút nữa mắng ông ta là bắt cái rắm mẹ mày, lúa mì sắp chín đến nơi, ai có thời gian rảnh rỗi đi bắt mấy thứ kia?
Ông Chu cười nói: “Có nhận, chờ gặt lúa mì xong thì sẽ nhận thêm càng nhiều.”
Trương Căn Phát ha ha hai tiếng, “Tôi biết, tôi biết, gặt lúa mì là chuyện lớn, nhưng diệt trừ bốn hại cũng là chuyện lớn, không thể khinh địch nha. Để tôi tính cho hai người xem một chút, mỗi người một năm bắt sáu mươi con chuột, sáu mươi con chim sẻ, vậy thì trang trại nhà họ Chu chúng ta có thể bắt chín mươi sáu ngàn con…”
“Ông thôi đi là vừa, nếu có thể bắt được nhiều chuột như vậy thì cần gì phải nuôi heo, thà ăn chuột hết không sướng hơn à.” Chu Thành Chí không nhịn nổi.
Trương Căn Phát há miệng thở dốc, “A… tôi nói này đội trưởng Đội hai, anh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy việc diệt trừ chuột không phải chuyện hệ trọng?”
Ông Chu cười nói: “Không phải như vậy đâu, đều là chuyện hệ trọng.”
Trương Căn Phát liền lớn tiếng nói: “Hãy nói theo cách này, một con chuột một năm ăn ít nhất một cân lương thực, chúng ta có thể tiết kiệm tổng cộng một trăm ngàn cân! Một trăm ngàn cân này, có thể so…”
Chu Thành Chí nói: “Đại đội trưởng, chúng ta tổng cộng thu được bao nhiêu cân lương thực? Nếu nói như vậy thì phải để bọn chúng ăn sạch không chừa cho chúng ta một hạt thì mới có số lượng nhiều như vậy. Trước kia hàng năm cũng đều có thu hoạch, cũng không hề bị chúng nó trộm sạch…”
“Đồng chí Chu Thành Chí!” Mặt Trương Căn Phát lập tức xanh mét, nhìn Chu Thành Chí với ánh mắt bất thiện, “Anh như vậy là muốn phạm sai lầm à!”
Ông Chu lôi kéo Chu Thành Chí, nói với Trương Căn Phát: “Được rồi, đại đội trưởng cũng là truyền đạt chỉ thị của cấp trên, chúng tôi vô cùng ủng hộ, từ lúc đánh Quỷ Nhật đến bây giờ chúng ta chưa từng sợ qua ai, cũng chưa bao giờ lạc hậu, hiện tại chỉ là đánh chuột thôi mà, đương nhiên cũng sẽ không để bị rơi lại phía sau.”
“Còn có chim sẻ, muỗi cùng ruồi nhặng!” Trương Căn Phát lớn tiếng nói.
Chu lão hán liền nói: “Đều bắt hết, buổi trưa không rảnh ăn cơm, đều tập trung đi bắt ruồi muỗi đấy.”
Trương Căn Phát có bậc thang bước xuống, lúc này mới thoải mái được một chút, ông Chu liền nói đến chuyện cây cối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận