Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 292: Tẩy não (4)

Chương 292: Tẩy não (4)
“Sỏa Ni à, không phải là chị dâu muốn nói cô, trước kia cô ngốc… không hiểu chuyện, hiện tại mới khỏe lại nên có rất nhiều chuyện không hiểu, cô nói thứ này ba hào một chiếc thì phải tốn bao nhiêu tiền…”
Chị ta bắt đầu luyên thuyên về Tường Lâm tẩu, cảm thấy kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, thật sự bị người khác lừa rồi, sao người thành phố lại xấu xa như thế?
Hình tượng người đàn ông Sỏa Ni bỗng hốc rơi xuống đất.
Đinh Lan Anh vốn định bảo chị ta đừng có nói nữa mà hãy nghe Mạc Như nói, nào ngờ chị ta càng mãnh liệt như thể bị xẻo thịt.
“Mẹ Lan Tử Nhi, được rồi, được rồi, người ta là bác sĩ bệnh viện huyện còn có thể lừa người khác à, cô để Sỏa Ni nói trước, tôi nghe xem là chuyện gì.”
Nhưng Trương Cấu vẫn không dừng lại, lúc nào cũng có mấy hào bay đi bay lại rồi bay xa trước mắt chị ta, chị ta không bắt được cũng không ngăn lại được, đau đớn như bị khoét sâu vào tim.
Đinh Lan Anh: “Được rồi, mẹ đã đồng ý rồi, cô đừng có nói nữa.”
Trương Cấu vừa nghe thấy mẹ chồng không quản thì chị ta lập tức im miệng lại và nhìn Mạc Như: “Sỏa Ni! Cô nói đi, chúng tôi nghe.”
Mạc Như: ...
Cô giải thích một lần về cách sử dụng thứ này, khi quay đầu lại thì cô nhìn thấy một đống giẻ rách được treo trên sợi dây thừng ở phía bắc của căn phòng, nói: “Cái đó... nên được phơi dưới ánh nắng mặt trời để diệt khuẩn, bác sĩ nói như thế.”
Hiện tại cô phải nói là do bác sĩ nói để có thể tránh được sự bối rối, cũng không cần giải thích tại sao bản thân lại đột nhiên hiểu nhiều như thế.
Nhưng Trương Cấu vẫn đang lưỡng lự: “Sao bác sĩ lại nhiều chuyện thế? Thật đúng là chỉ lo chuyện bao đồng, người ta có bệnh đến tìm thì cô ta khám là được rồi, không có bệnh sao cô ta còn nhiều lời thế. Còn quản người ta cái này cái kia, dùng cái này cái kia. Đây chẳng phải là ăn no rửng mỡ hay sao? Từ nhỏ chúng ta đã quen thế này cũng bao nhiêu năm rồi, cô ta đột nhiên nhảy ra sửa đổi, làm sao có thể được?”
Đinh Lan Anh nói: “Tôi thấy cũng tốt đấy chứ, bên trong còn có một lớp cao su, cao su chắc là không rỉ nước, lót thêm miếng vải sẽ an toàn hơn.”
Chị ta lấy ra loay hoay, còn nói Mạc Như chỉ bảo mang như thế nào.
Mặc dù Mạc Như chưa từng mang, bản thân cô cũng không thuần thục, nhưng dù sao cô cũng có nhu cầu tìm hỏi và hiểu biết mạnh mẽ, hơn nữa Phó Trân cũng có giải thích qua nên cô biết ngay.
Trương Cấu thấy hai người khoa tay múa chân mặc trên người, chị ta cảm thấy mất mặt chết đi được, mặt chị ta nóng bừng. Đây vốn là chuyện khó mà mở miệng, là thứ dơ bẩn, mọi người ai cũng đều giấu giếm, nghe thấy hai chữ đó đã khiến người khác mặt đỏ bừng, cả người khó chịu.
Bọn họ thì hay rồi, còn quang minh chính đại thảo luận ở đây.
Đinh Lan Anh cảm thấy có chút buồn cười khi thấy mình mang thứ đó, nằm lăn trên mép giường đất cười: “Không được, không biết làm.”
Mạc Như nói: “Đến tối chị dâu hai cứ tập thử xem, thuần thục là được rồi.”
Trương Cấu cảm thấy rất mất mặt, chị ta không muốn chút nào: “Sỏa Ni! Cô mang về đi, tôi không dùng thứ này.”
Thứ này rõ ràng như thế, vừa lấy ra người ta đã biết là muốn làm gì, vốn dĩ không muốn người khác biết được, người ta thấy thứ vải rách đó lại nghĩ là tã lót của Lan Tử Nhi.
Hiện tại thì tốt rồi, cái thứ này sáng loáng như thế chính là đang nhắc nhở người khác thứ này để làm gì.
Cái phòng nhỏ cũ nát này, cũng chẳng có chỗ nào cất.
Chị ta không cần.
Mạc Như nói với Đinh Lan Anh: “Anh Út Năm đi tìm bác cả đội trưởng để bàn bạc, đợi có thời gian chúng ta sẽ tự làm giấy vệ sinh, đến lúc đó có thể tự mình dùng, dùng không hết vẫn có thể mang đến hợp tác xã bán.”
Đinh Lan Anh kinh ngạc nói: “Thật không? Thôn chúng ta có thể làm được ư?”
Thực ra, nhìn những thôn khác có nung gạch ngói, xay bột hay lò ép dầu gì đó thì Đinh Lan Anh rất ngưỡng mộ bởi thôn bọn họ dường như không có những thứ đó.
Trương Cấu lại càng không chịu nổi, chỉ vì chút chuyện dơ bẩn của phụ nữ, lại tự mình làm ra giấy vệ sinh.
“Trời ạ, các người điên rồi à.”
“Chút chuyện của phụ nữ, làm như thể còn đáng sợ hơn cả đàn ông.”
Mạc Như biết hiện tại chị ta không phải nhằm vào mình, là vì từ nhỏ đã bị hoàn cảnh tẩy não nghĩ không thông. Chẳng hạn như, rõ ràng là một phụ nữ nhưng lại bị người khác tẩy não cho rằng đàn ông quan trọng hơn phụ nữ, cho rằng phụ nữ có kinh nguyệt là dơ bẩn, thậm chí còn bẩn hơn phân, khiến người khác thấy không nói nên lời.
Nếu phụ nữ cho rằng kinh nguyệt dơ bẩn thì mỗi lần có kinh sẽ thấy u ám, tự ti, rụt rè, càng coi thường phụ nữ hơn, cho rằng phụ nữ kém hơn một bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận