Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 775: Giành lại

Chương 775: Giành lại
Chương 775: Giành lại
Mạc Như và Mạc Ưng Phỉ cười phá lên.
Thẩm Thục Quân nói: “Vừa rồi bộ dạng con chống nạnh giở trò không đẹp, giống như người phụ nữ chanh chua, cẩn thận lớn lên người ta nói mình ẻo lả.”
Mạc Ưng Tập lè lưỡi, nói với Mạc Như: “Chị nói em có đẹp trai không?”
Đẹp trai là cách nói Mạc Như khen Chu Minh Dũ, anh nghe rất hay nên lúc nào cũng bảo người khác khen mình đẹp trai.
Mạc Như nhếch miệng cười: “Thì cũng đẹp trai, nhưng có hơi thấp kém, nếu em mắng người khác không chửi bậy, mắng người khác thấy chán chường thì đó mới là đẹp trai.”
Mạc Ưng Tập: “Mọi người đợi đó, em nhất định sẽ làm được.”
Thẩm Thục Quân: “Nói con mập thì con lại nghĩ mình mập đúng không? Đây là chuyện vẻ vang gì chứ? Nói với con mấy lần rồi, thiện chí giúp đỡ người khác, làm người nói chuyện phải rào trước đón sau, không được vạch trần việc xấu xa và mắng chửi người khác.”
Mạc Ưng Tập cụp lông mi xuống: “Dạ... Con biết lỗi rồi, sau này sẽ nhớ.”
Ngoài miệng thì nói như thế, trong lòng lại âm thầm thề thốt nhật định phải chăm chỉ học bản lĩnh mắng chửi người khác không kèm lời tục tĩu.
Hiện tại, cậu bé không biết mình cố gắng như thế, đã phát triển thành một ông vua cầm bút mắng chửi, được bao nhiêu người thương yêu và căm hận.
Thời kỳ phong trào học sinh sinh viên cách mạng văn hóa, sinh viên hai phe cãi nhau mắng chửi người khác, bạn học Mạc Ưng Tập đánh đấm khắp nơi không đối thủ, chửi bới khắp ngành nghề không ai cự lại. Còn về việc sau đó có rất nhiều người gặp cậu ta là trốn, gán cho cậu bé danh hiệu miệng mồm độc ác, tuyệt đối không mắng chửi người khác trước mặt cậu bé, bất đắc dĩ nói chuyện với cậu bé cũng nhất định phải nhã nhặn. Bởi vì trước giờ ‘anh điềm đạm với tôi thì tôi sẽ diễn kịch với anh, anh đến mắng chửi tôi thì tôi sẽ mắng chửi lại anh’ cho mặt anh sưng to lên một vòng, đến mẹ ruột cũng không nhận ra. Tất nhiên, tuyệt đối mắng người không kèm lời tục tĩu, nhưng để mắng chửi người khác vừa tàn nhẫn vừa có độ mạnh yếu, cậu bé vừa là một học sinh ngoan chăm học, vừa là một phóng viên báo lá cải giỏi thu thập tất cả những chuyện phiếm.
Mạc Như thấy cậu bé như thế, nhớ thì nhớ đấy, đoán chừng là tuyệt đối nhớ những lời nói ngược lại.
Cô hòa giải: “Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi, cũng nguội cả rồi.”
Cô ngẫm nghĩ mình không giỏi trong việc giáo dục con cái, nên không phát biểu quá nhiều ý kiến về phương diện này. Chỉ cần ân trả nghĩa đền, chỉ cần mình ngay thẳng là được, những chuyện khác cô không đánh giá đúng sai.
Vậy nên cô muốn giao cho Chu Minh Dũ phiền não về vấn đề giáo dục con gái.
Tuy rằng có một tình tiết nhỏ xen giữa nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn thịt, sau khi bỏ qua chủ đề đó, mọi người lại nói chuyện cười đùa, ăn uống rất vui vẻ.
Thẩm Thục Quân cũng không dạy dỗ thêm điều gì nữa.
Ăn xong, Thẩm Thục Quân đột nhiên nhớ ra điều gì, bà nói với Mạc Như: “Sỏa Ni, hiện tại con có thể nhớ lại chuyện trước đây không?”
Mạc Như tim đập thình thịch, chẳng lẽ mẹ đã phát hiện ra manh mối gì?
Cô giả vờ không hiểu: “Sao vậy mẹ?” Sau đó tức giận nói: “Nhớ cũng không nhiều, chỉ nhớ tên khốn đó đánh em cả, còn đánh con vỡ đầu.”
Thẩm Thục Quân thở dài, vỗ tay cô: “Con ngoan, hiện tại đừng tức giận nữa, không đáng.”
Mặc dù nói như thế, nhưng bà ấy cũng đỏ cả mắt, con gái cũng khỏe rồi, nếu không khỏe thì cả đời này không có cơ hội trò chuyện nữa.
Mạc Như lại an ủi bà: “Mẹ, mẹ yên tâm, con không có vất vả, thực ra con người có tỉnh táo hay hồ đồ cũng không khác nhau mấy, hồ đồ chút có thể sống đơn giản hơn, không cần lo lắng về điều gì, chỉ là ba mẹ phải chịu vất vả.”
Mạc Ưng Phỉ nói: “Hiện tại tốt rồi, chị vừa có tỉnh táo vừa hạnh phúc.”
Mạc Ưng Tập dùng sức ừm một tiếng: “Anh rể đối xử tốt với chị.”
Bọn họ bật cười, bầu không khí nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thẩm Thục Quân nói: “Chuyện này cũng không quan trọng lắm, con hãy lắng nghe mẹ nói. Lúc nhỏ, con từng mang theo một viên ngọc, đó là một chiếc vòng hình tròn, đeo trên cổ. Lần đó, con bị Thôi Công Bình đánh vỡ đầu, mẹ và ba con lúc đó quá lo lắng nên không mấy để ý. Sau này phát hiện viên ngọc con đeo đã không còn nữa, hỏi thì con không biết, em trai con càng không rõ, bao nhiêu năm nay vẫn không có tin tức gì. Giờ con khỏe rồi, có thể sẽ nhớ ra điều gì.”
Mạc Như suy nghĩ giây lát, lắc đầu, trong ký ức thực sự không có ấn tượng gì: “Mẹ, rất quý giá sao?”
Thẩm Thục Quân cười nói: “Chỉ là một miếng đá, không có gì quý giá cả. Khi con vừa mới sinh ra, ông nội con rất thích, ông khen con trắng nõn xinh đẹp rồi lấy một cái vòng ngọc trắng đeo cho con, chẳng qua cũng chỉ để lưu niệm mà thôi.”
Mạc Ưng Tập hét to: “Có phải bị tên khốn họ Thôi lấy đi rồi không?”
Nói như thế thì thực sự có khả năng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận