Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 871: Mượn gió bẻ măng (2)

Chương 871: Mượn gió bẻ măng (2)
Chương 871: Mượn gió bẻ măng (2)
Bọn họ đến kênh nhà họ Mạc, phát hiện kênh nhà họ Mạc đã thu hoạch xong đợt nông sản đầu tiên, các phụ nữ đều đang nhặt bông gòn trong ruộng bông gòn, các đàn ông thì bận ủ phân.
Chờ bọn họ đến nhà họ Mạc, lúc này cũng giữa trưa tan làm rồi, Mạc Ứng Tập bèn mang thau cơm nhanh chân đi lấy cơm.
Mạc Ứng Phỉ thì đi tìm mẹ và anh cả để báo tin, nói với bọn họ rằng chị gái và anh rể đến rồi.
Chu Minh Dũ cũng không rảnh rỗi, đi khắp nơi kiểm tra một chút nhà tường cửa sổ cho nhà vợ, có nơi nào hư hỏng thì kêu Mạc Như lấy công cụ từ trong không gian ra để tu sửa.
Mạc Như thì vào trong phòng lấy đồ trong không gian mình ra đặt sẵn ở đó.
Trên ruộng có mười miếng gạch khoai lang đỏ, rồi một ít bột mì nướng, một hũ cải mặn, hai mươi cái trứng gà, một rổ nấm rơm với lại hai gói que diêm.
Lúc này bên ngoài truyền đến một giọng đàn bà, “Ôi trời, cháu gái lớn về rồi à.”
Mạc Như vội ra ngoài, bèn nhìn thấy Tôn Kiến Nga mang hai cái màn thầu qua, đang bẻ ra cho Chu Thất Thất ăn ở trong sân.
Chu Thất Thất làm gì chịu ăn những món đồ này, ở nhà mẹ và bà nội chỉ cho nó ăn trứng gà và bột mì mịn, chưa từng ăn những màn thầu khó ăn như vậy, quay đầu tránh sự đưa đút của Tôn Kiến Nga.
Tôn Kiến Nga cười nói “Con bé này trông dễ thương thật, sao mà không ăn vậy? Không đói à?”
Mạc Như thấy trên màn thầu đó còn có lông, vội bế Chu Thất Thất lên tránh Tôn Kiến Nga cứ nhét một cái màn thầu bị mốc vào miệng con gái mình.
Tôn Kiến Nga mặt cười nịnh nọt, đưa màn thầu cho Mạc Như, “Cháu gái lớn à, có phải chưa ăn cơm không, thím có để cho con nè, ăn một miếng lót dạ đi.”
Mạc Như ngạc nhiên với sự thay đổi của bà ta, đây là trở nên rộng rãi rồi sao? “Thím đừng khách sáo, thím tự ăn đi, bọn cháu ăn rồi mới đến.”
Cô không thèm ăn đồ của Tôn Kiến Nga đâu, hơn nữa còn là đồ có lông, ai biết ăn vô có bị độc không.
Tôn Kiến Nga nhìn vào nhà một chút, muốn xem thử Mạc Như đã mang những đồ tốt gì qua, lại nhìn thấy Chu Minh Dũ xách một rổ đá từ bên ngoài bước vào, ngay lập tức nói: “Cháu rể đúng là giỏi thật, vừa về là phụ giúp làm việc, mau nghỉ đi, kêu chú ba của cháu phụ làm.”
Chu Minh Dũ bình thường ứng phó một câu, rồi đi xếp tường không muốn nói nhiều với lại bà ta.
Rất nhanh mấy người Thẩm Thục Quân đã trở về, Mạc Ứng Đường nhìn thấy cả nhà của chị gái mình rất vui mừng, nhưng vẫn nói: “Chị, anh rể, thu hoạch mùa thu khá là bận, sao mọi người còn qua đây, em đang suy nghĩ Tối qua Chào tạm biệt với mọi người là được.”
Tôn Kiến Nga cười nói: “Trời ơi, chị của cháu là thương cháu nhất rồi, biết cháu phải đi lính, sao có thể không qua chứ, đây mới là chị gái ruột.”
Mạc Ứng Đường không quan tâm bà ta, kêu gọi Mạc Như vào nhà nghỉ ngơi, cậu ta thì đi phụ Chu Minh Dũ, “Anh rể, để em phụ anh trộn cát.”
Chu Minh Dũ nói: “Tường cát không chắc chắn, trời mưa dễ đổ, không mưa mãi thì cũng dễ hư, chờ năm sau chúng ta làm ít gạch men.”
Lỗ tai của Tôn Kiến Nga thính lắm, ngay lập tức vồ qua: “Cháu rể à, cũng được đó, nóc nhà của nhà thím cứ hư mãi mà sửa không được.”
Bên kia Thẩm Thục Quân nói: “Mẹ Bần Nông à bà mau về nhà đi, các con còn chờ bà ăn cơm đó.” Cả nhà con gái mình qua rồi, bà ấy cũng lười ứng phó với Tôn Kiến Nga, ra lệnh đuổi khách liền.
Tôm Kiến Nga tuy rằng rất muốn ở lại ăn cơm hoặc là xem thử Mạc Như đã đem những món đồ ngon gì đến để trục lợi, nhưng mà Thẩm Thục Quân đã uyển chuyển ra lệnh đuổi khách, bà ta cũng không thể không đi.
Do dự được một chút, bà ta vẫn đưa hai màn thầu hơi móc kia cho Thẩm Thục Quân, “Chị dâu hai à, cả nhà cháu gái đến rồi, cơm của nhà chị chắc chắn là không đủ, cái này là em tiết kiệm được, cho mọi người ăn.”
Thẩm Thục Quân còn không thèm nhìn, nhẹ nhàng nói: “Thím Ba nó à, bà không cần khách sáo đâu, khó khăn lắm mới để lại được thì bà tự ăn đi, bây giờ nhà chúng tôi không thiếu đồ ăn.”
Tôn Kiến Nga nuốt nước bọt trong tiềm thức, đúng rồi, đương nhiên là không thiếu, con gái đến rồi không phải ăn thịt thì là ăn trứng, nhà ai có cuộc sống tốt như vậy chứ?
Tuy rằng ghen tị ngưỡng mộ, nhưng mà bà ta thực sự không dám cãi nhau chính diện với Thẩm Thục Quân.
Bây giờ bà ta hơi hãi hùng với Thẩm Thục Quân, trong lòng sợ lắm, đừng trông Thẩm Thục Quân dịu dàng yếu đuối có vẻ như rất là dễ tính, nhưng bà ấy mà khó chịu lên thì không được đâu, khiến người ta cảm thấy sợ hãi lắm.
Trong lòng Tôn Kiến Nga sợ.
Màn thầu này tuy đã hơi mốc, nhưng mà thực sự không phải là bà ta cố tình, dù gì mùa hè trời nóng, để dành được một cái gì đó thì cũng rất là dễ có lông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận