Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 890: Xe đạp (4)

Chương 890: Xe đạp (4)
Chương 890: Xe đạp (4)
Yo, thật không ngờ Nhị Lăng Tử lại có con mắt tinh tường như vậy, cưới được một người ngốc nghếch lại là chiến sĩ thi đua.
Thực sự ở đâu nói rõ lí lẽ a.
Bình thường là buổi trưa tan làm, nhưng vì thu hoạch mùa màng, không được để chậm trễ công việc, nhà ăn trực tiếp phái người ra đồng đưa cơm, ăn cơm cũng không cần đi đến nhà ăn.
Chu Thành Chí cho Mạc Như và Chu Minh Dũ nghỉ ngơi, cho họ đưa Trần Cương đi ăn cơm, trò chuyện.
Chu Minh Dũ muốn lấy xe đạp chở vợ đi đến nhà ăn lại bị Trương Thúy Hoa ngăn lại.
Trương Thúy Hoa: “Một chiếc xe đạp đẹp như vậy, đừng làm bẩn, nhanh khiêng nó về.”
Mạc Như: “...”
Chu Minh Dũ: “Mẹ, xe đạp đều là dùng để đạp, chưa nhìn thấy những cán bộ dưới quê đều đạp đấy ư, cũng không có ai khiêng cả.”
Trương Thúy Hoa vừa cười vừa mắng: “Con xem mẹ của con là đồ ngốc à, còn không biết xe chở người, chứ không phải người vác xe à? Mẹ không phải là sợ làm bánh xe sẽ bị mòn, hỏng sao. Đợi Sỏa Ni lúc đi công xã lại đạp.”
Đường dưới quê đều là đường bùn đất, ổ gà, gồ ghề, xóc. Chiếc xe mà bị va đập hỏng hóc thật đáng tiếc!
Trần Cương cười nói: “Dì hai à, không sao đâu, chiếc xe đạp này rất chắc chắn. Nhìn giá đỡ ở phía sau, nó có thể thồ hàng ba trăm, năm trăm ký lô.
y yo ây, Trương Thúy Hoa vui quá rồi, thư ký Cao đây có phải là rất hiểu rõ ư? Phát thưởng cho chiến sĩ thi đua, còn tặng một chiếc xe lớn, có phải là chuẩn bị bảo bọn họ đầu cơ tích trữ không đây.
Bà không quan tâm nữa, phải nhanh trở về nhà ăn để bảo người đưa thức ăn đi, còn phải làm thêm thức ăn cho Trần Cương.
Các chuyến xe của hợp tác xã thỉnh thoảng lại đến đóng gói giấy vệ sinh, nấm, trứng rồi trực tiếp đi lên luôn huyện thành giao hàng. Nhập hàng trở lại thì đến điểm ký gửi đại đội tiên phong để hạ diêm, dầu hỏa, kim chỉ và muối đường các loại hàng, đồ vật, hàng hóa thường dùng khác.
Mỗi lần dẫn đội đều là Trần Cương.
Chỉ cần người của hợp tác xã đến, nhà ăn đội hai lại giữ họ ăn cơm, còn không cần phiếu ăn của bọn họ. Hơn nữa cho họ ăn mì trộn có rau, bánh ngô hấp rất no. Còn thêm thức ăn như súp trứng nấm, rau luộc. Những người hợp tác xã đã được ăn. Ai ai cũng muốn đi làm nhiệm vụ giao hàng.
Trước đây họ từng nghĩ rằng đây là công việc khó khăn và mệt mỏi nhất nên Trần Cương mới đành phải tự mình gánh vác.
Bây giờ lại là một việc phổ biến nhất!
Trương Thúy Hoa gọi Trần Cương đi ăn cơm, trong khi Mạc Như và Chu Minh Dũ lại đang đạp xe ở con hẽm bên ngoài.
Trần Cương ăn một bát canh trứng nấm, cả người đều bắt đầu đổ mồ hôi, Trương Thúy Hoa lại đưa cho anh một bát nấm khác, “Xã trưởng Trần à, ăn nhiều chút, ăn cho no vào.”
Trần Cương vội vàng nhận lấy, khen ngợi: “Cảm ơn dì hai, đồ ăn trong nhà ăn của mọi người thật sự rất ngon, còn ngon hơn cả nhà ăn của công xã.”
“Trưởng xã Trần thật biết cách nói chuyện, cán bộ như anh đây người dân chúng tôi thích nhất, nói chuyện không khách khí lại chân thực.” Trương Thúy Hoa vui vẻ lại cắt cho anh một quả trứng muối.
Số lần Trần Cương đến đây rất thường xuyên và anh cũng rất thân thuộc với Trương Thúy Hoa. Trương Thúy Hoa thích anh không có khách khí, cũng không xem thường bà là bà già, có ấn tượng rất tốt với anh.
Ngay sau đó, Mạc Như và Chu Minh Dũ đến, cô mang theo một cây nấm dâu tây và nhờ Trần Cương mang hộ cho Phùng Như. Phùng Như đã kết hôn vào mùa hè, nam nhân là quân nhân và xa nhà quanh năm, cô ấy không muốn mất việc ở hợp tác xã nên vẫn ở nhà mẹ đẻ. Mặc dù bây giờ Mạc Như không cần thông qua Phùng Như mua những vật phẩm đặc biệt, nhưng bởi vì trước đây Phùng Như đã giúp đỡ cô, nên thỉnh thoảng cô sẽ mang chút gì đó cho Phùng Như.
Trần Cương liên tục khen trang trại gà và nhà kính trồng nấm của họ làm rất tốt. Ở huyện ủy mới đang được đăng ký, lại khen cô cung cấp cho lãnh đạo những tin tức về châu chấu kịp thời, toàn huyện phát động một cuộc vây bắt châu chấu, thư ký Cao rất vui.
Mạc Như cười nói: “Chúng tôi đều rất quen thuộc rồi, Trần xã trưởng không cần phải khen tôi, đều là các lãnh đạo dễ gần, quan tâm nhân dân nếu không thìtôi nói mà người ta không chịu nghe thì cũng không làm được gì?”
Mọi người cùng bật cười.
Khi Trần Cương đi, Chu Minh Dũ và Mạc Như đã tiễn anh, lúc chia tay Chu Minh Dũ còn nhờ Trần Cương mua một số thứ để bảo dưỡng xe đạp như dầu bôi trơn, cao su, keo sửa lốp, nan hoa,...các loại. Dù sao thì xe đạp ở quê đạp trên đường đất sẽ không tránh khỏi việc săm xe bị những viên đá nhỏ hay những thứ tương tự đâm thủng. Xe đạp bây giờ còn ít, những thứ này không cần phiếu, Trần Cương giúp đỡ lấy cũng rất dễ dàng.
Với chiếc xe đạp này, Mạc Như mỗi lần ra đồng nhanh hơn rất nhiều, cô bó con gái ra ghế sau xe rồi nhấc chân lên mấy phút là đến nơi, không như trước đây, cô phải đi bộ mất nửa ngày mới tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận