Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1068: Tâm sự (3)

Chương 1068: Tâm sự (3)
Đợi kể xong câu chuyện trước khi ngủ, cho hai đứa trẻ chìm vào trong giấc mơ, Chu Minh Dũ bắt đầu cuộc trò chuyện trong thế giới hai người với Mạc Như.
“Hình như em út có tâm sự.” Anh nói.
Mạc Như ái chà một tiếng: “Có phải là đang yêu rồi không?”
Em út đẹp trai như thế, các bạn gái trong lớp đều thích cậu ta, khó tránh khỏi nảy sinh tình yêu trai gái?
Chu Minh Dũ lắc đầu: “Không giống, nếu như yêu đương thì nên là chuyện vui mới phải, anh thấy nó có vẻ hơi buồn.”
Buồn ư? Lần này cậu ta vẫn thi đứng nhất, vậy thì không phải là vì thành tích.
Chẳng lẽ thất tình rồi sao?
Mạc Như: “Anh không hỏi nó thử xem?”
“Anh hỏi rồi, nó giả vờ nói không sao nên anh mới cảm thấy có chút kỳ lạ, đứa trẻ này bắt đầu giấu tâm sự rồi.”
Mạc Như kề gối lên vai anh, khẽ hừm một tiếng: “Hay là nó mắc chứng tuổi dậy thì rồi?”
Chu Minh Dũ cười: “Dù sau thì trước năm mới em cũng phải về nhà, đến lúc đó em hỏi thử xem.”
Mạc Như đoán mò cả buổi, cảm thấy không đúng lắm, dù sao em út học hành rất tốt, nhân duyên cũng tốt, không có vẻ gì là mắc chứng tuổi dậy thì. Hiện tại còn kết giao với một số bạn học cao trung và thầy cô giáo, còn theo thầy Đặng học về sinh vật, cũng không biết ở đâu ra nhiều tinh lực đến thế.
Sau ngày tết ông Táo lại bận rộn hai ngày, Mạc Như 27 tuổi tự mình đạp xe đưa các chị em về nhà mẹ đẻ một chuyến. Ghế sau của xe đạp được buộc một cái sọt mây, khi đỗ xe có thể chất những thứ đã chuẩn bị sẵn trong không gian để che tai mắt của mọi người là được.
Nhà họ Mạc nay đã khác xưa nhiều, tường và ba gian nhà tranh cũng lợp ngói, còn chất một đống tuyết chưa tan.
Cửa trước và trong sân được quét dọn sạch sẽ, trong sân dựng một chuồng gà để nuôi ba con gà.
Những cành cây trong sân và dưới mái hiên treo những cây bắp ngô được đan. Dây tỏi, ớt, đậu cô ve phơi khô được treo trên khung cửa.
Cửa sổ dán giấy trắng như tuyết, trên đó dán hình cửa sổ màu đỏ Hỉ thước đăng mai do Thẩm Thục Quân tự tay cắt.
Cửa phòng lắp cửa chắn gió dưới vai người, cửa phòng ngủ treo một tấm ván gỗ kiểu cũ và rèm vải, căn phòng dưới thấp đã được dọn dẹp sạch sẽ và trang trí rất ấm cúng.
Những người tỉ mỉ sống qua ngày, chỉ cần môi trường thoải mái thì lập tức sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn những người chỉ đỏ mắt ganh tỵ mà không chịu cô gắng.
Thẩm Thục Quân đang dẫn con trai út chuẩn bị bánh nhân đậu và bánh ngô hấp đón Tết.
Nhìn thấy Mạc Như dẫn còn đến, Mạc Ưng Tập vui mừng gọi: “Mẹ, chị và mọi người đến rồi.”
Thẩm Thục Quân mặc tạp dề đen chạy ra đón: “Ba bọn trẻ đâu, không đến à?”
Chu Thất Thất cười nói: “Bà ngoại, ba con nói qua Tết sẽ đến chúc tết ông bà.”
Mạc Ưng Tập giúp mang đồ vào nhà.
Thẩm Thục Quân nói: “Con bé này, lần nào đến cũng đem quá trời đồ, nói không chịu nghe, các con vẫn chưa ra ở riêng đấy.”
Mạc Như cười nói: “Con biết rồi, sau này mang ít thôi.”
Thẩm Thục Quân thở dài bất lực, cũng may ông bà sui điềm đạm, nếu là người khác thì sớm đã đánh vỡ đầu rồi. Cho dù Mạc Như nói mẹ chồng không sao, Thẩm Thục Quân vẫn cảm thấy lo, lần trước cô đi, bà cảm thấy nhà anh Tư có thành kiến với con gái mình.
Chu Thất Thất vội chia kẹo của cô, chia sẻ với người nhà có thể được ăn nhiều hơn.
Thẩm Thục Quân hỏi Mạc Như có ở lại một đêm không.
Mạc Như cười nói: “Dạ không, sang Tết con lại đến ở hai hôm, ba đâu rồi mẹ?”
Mạc Ưng Tập nói: “Ba với anh hai đến đất phân phối cắt cải bó xôi rồi, để mẹ đi đón.”
Ngay sau đó, ba cha con mang về nhà cải bó xôi đã rửa sạch ngoài sông, nhìn thấy Mạc Như và bọn trẻ, Mạc Thụ Kiệt và Mạc Ưng Phỉ đều rất vui mừng.
Mạc Ưng Phỉ đưa cho Chu Thất Thất mấy viên đá cuội tốt đẹp mà cậu ta đã cất.
Cô bé nhặt một đống, nói là muốn xếp hoa văn trong sân.
Mạc Ưng Phỉ ôm Tiểu Bát, trêu cậu bé: “Tiểu Bát, gọi cậu đi.”
Tiểu Bát: “Cậu!”
Tích tự như kim.
Ít ra gọi thì cũng nể mặt.
Đây nếu là ở trong thôn, Chu Bồi Cơ ôm cậu bé bảo gọi cậu thì cậu bé cũng lườm mắt liếc nhìn mà thôi.
Chu Thất Thất cười to ha ha: “Cậu hai, cậu đừng mong là nó nói thêm một chữ nào.”
Mạc Ưng Phỉ nhìn Tiểu Bát, Tiểu Bát nháy mắt làm Mạc Ưng Phỉ bật cười.
Mạc Như hỏi chuyện trong thôn, dạo này có gì đặc biệt hay không, Thôi Phát Trung rất ôn hòa với gia đình, còn đặc biệt quan tâm, cuối năm chia lúa mì để mọi người đón Tết, còn chia thêm hai cân cho cả nhà. Khi Mạc Ưng Tập nghỉ phép về nhà, đều là mang lương thực từ trường học về nhà, đến trường thì lại mang đi.
“Thôi Phát Trung dạo này có động tĩnh gì không?”
“Nghe nói bệnh rồi vẫn chưa khỏe lại.” Thẩm Thục Quân nói nhỏ: “Đang yên đang lành tự nhiên cái đổ bệnh, cũng đã mấy ngày rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận