Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 279: Hợp tác (4)

Chương 279: Hợp tác (4)
Người chạy đến đội nghiêng chiếc mũ lính giải phóng màu xanh, Mạc Như nhận ra ngay đó là tên côn đồ mà cô đã gặp lúc đi vào thành phố.
Cô cũng hét to: “Tên côn đồ giả mạo phòng trị an như anh, vừa vào thành phố đã muốn bắt chẹt dân làng chúng tôi, tôi phải báo công an bắt anh.”
Hai người bắt đầu cự cãi nhau.
Phó Trân tiến lên trước tóm lấy lỗ tai của Khâu Lỗi rồi véo, quở trách: “Anh bị điên à, dám ra ngoài thành phố giả mạo phòng trị an, có phải là anh muốn ngồi hai ngày?”
Khâu Lỗi đau đến mặt biến sắc, cả người vặn vẹo thành con tôm, nhảy dựng lên liên tục xin tha: “Oái oái, đau đau, Phó Trân... cô nhẹ chút.”
“Tôi nhẹ chút ư? Tôi véo cái lỗ tai heo của anh. Anh là heo sao? Nghe không hiểu tiếng người à, đã cảnh cáo bao nhiêu lần nữa? Nếu anh còn tiếp tục thì xem anh rể của tôi có nhốt anh lại không?”
“Tôi sai... sai, sai rồi, không dám nữa.” Cả người Khâu Lỗi co rúm như dính chặt vào tay Phó Trân.
Lúc này, Phó Trân mới buông tha cho anh ta, cô ấy hừm nói: “Đây là bạn của tôi, sau này chú ý chút.”
Khâu Lỗi “bộp” đứng nghiêm cúi chào: “Tuân lệnh thủ trưởng!”
Phó Trân xì một tiếng: “Đừng có mất mặt làm người khác ghê tởm, xin lỗi người ta đi.”
Khâu Lỗi cũng dứt khoét, không dây dưa chút nào, lập tức xin lỗi Chu Minh Dũ và Mạc Như: “Hì hì! Xin lỗi hai vị, chuyện ở cổng thành chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Chu Minh Dũ cũng không hẹp hòi, cười nói: “Chúng tôi vốn cũng không nghĩ nhiều.”
Anh đỡ Mạc Như lên xe, nói với Phó Trân: “Bác sĩ Tiểu Phó! Hôm nay thật sự cảm ơn cô nhiều.”
Mạc Như cũng nói: “Có cơ hội chúng tôi lại đến tìm cô.”
Phó Trân vẫy tay với bọn họ: “Hoan nghênh lại đến.”
Chu Minh Dũ đánh xe đến chở Mạc Như và hàng mua được rồi rời khỏi cửa hàng bách hóa.
Khâu Lỗi nhìn Phó Trân, cười nói: “Trân Trân, tối nay đến nhà anh của tôi đi, đợi lát nữa tôi về đi cùng với mọi người, giờ tôi phải đi tìm chú của tôi để hỏi chút chuyện.”
Cũng không đợi Phó Trân trả lời, anh ta nhún nhảy đuổi theo Chu Minh Dũ: “Này! Đồng hương ơi chậm chút, tôi có vài câu muốn nói với anh.”
Chu Minh Dũ giả vờ không nghe thấy gì, rẽ qua phố Đông Tây.
Khâu Lỗi đuổi đến, cười khẩy: “Tôi nói hai người đừng giả vờ nữa, các người đến để đầu cơ tích trữ, có tin tôi đi báo với chú tôi bắt các người lại không?”
Mạc Như hừ một tiếng: “Chú của anh bắt anh trước tiên đấy.”
Bởi vì Phó Trân đã dạy bảo anh ta trước đó nên Khâu Lỗi cũng không vênh váo trước mặt hai người được, anh ta cực kỳ buồn bực.
“Các người từ dưới quê lên ư? Bộ dạng gian xảo quá.”
Mạc Như thay đổi bộ dạng ngây thơ hồn nhiên với Phó Trân và Khâu Vân trước đó, cười hì hì: “Nếu chúng tôi không thông minh thì há chẳng phải bị cô lừa hàng giả rồi ư?”
Khâu Lỗi: Cô biết nói tống tiền, còn biết nói đánh lừa, cô đúng là từ dưới quê lên ư?
“Tôi từ xưởng rượu kia đến nên biết các người đi bán trứng gà rồi.” Khâu Lỗi bĩu môi, còn giả vờ tìm chú họ, đúng là không biết xấu hổ.
Mạc Như nói: “Vậy anh muốn gì? Sau này chúng tôi còn muốn đến nữa đấy.”
Khâu Lỗi: “Có tiền cùng nhau kiếm, thế nào?”
Mạc Như và Chu Minh Dũ: Chuyện gì thế?
Khâu Lỗi thấy bộ dạng hoảng sợ của bọn họ, đắc ý nói: “Các người muốn đầu cơ tích trữ ở huyện lị này, chẳng lẽ lợi hại hơn tôi sao? Chú của tôi thuộc phòng trị an, anh họ của tôi là phó giám đốc cửa hàng bách hóa, tôi...”
“Dừng lại!” Mạc Như ra dấu tay dừng lại: “Thế này là anh biết luật vẫn cố tình vi phạm, tội càng nặng thêm.”
“Thôi đi!” Khâu Lỗi trợn tròn mắt: “Cô hiểu cái gì, đúng là đầu tóc đàn bà... kiến thức nông cạn. Đây gọi là có quyền không dùng, quá hạn thì hủy bỏ, cô có hiểu không? Nếu tôi không nhân cơ hội này làm gì đó thì sao tôi kiếm ít tiền được?”
Không có tiền thì làm sao mua được những thứ tốt mà mình thích.
Đồng hồ để bàn có giá mười bảy mười tạm đồng, một chiếc xe đạp hơn mộ trăm bảy mươi đồng, một chiếc radio đèn đỏ có giá năm mươi lăm đồng. Nếu tự mình để dành tiền tiêu vặt thì có dành cả đời cũng không mua nổi một cái máy thu thanh.
Mạc Như nhìn anh ta, tên này cũng có đầu óc và biết lợi dụng sơ hở, đúng là nha nội lừa đảo ở thời cổ đại.
“Vậy chúng tôi phải cân nhắc một chút, dù sao chúng tôi cũng là dân quê cày ruộng, ngoài mấy quả trứng gà mấy cân rau cũng không có thứ gì khác để bán hết. Chẳng qua chỉ là lấy trứng gà và lương thực đổi ít vật dụng hàng ngày với các người, anh nói xem, mua đi bán lại thì có thể kiếm được gì, có ý nghĩa gì đâu?”
Thời điểm này cho dù có người buôn bán thì chắc chắc là bán những sản phẩm điện tử, hàng công nghiệp, các loại phiếu. Lúc này vật tư thiếu thốn, tổng số lượng có hạn, cho dù có bán cũng không dễ bán vì dẫu sao cũng chẳng phải thời đại những năm bảy mươi tám mươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận