Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 698: Trật khớp sống mũi rồi

Chương 698: Trật khớp sống mũi rồi
Chương 698: Trật khớp sống mũi rồi
Mạc Như vỗ nhẹ vào mặt cậu bé, xoa nóng cho cậu bé: “Xem bọn họ ai dám ức hiếp chúng ta, đi thôi.”
Mạc Ưng Tập muốn bí thư đối xử khách sáo với chị mình, tức đến mức râu tóc rũ rượi không dám đánh ai, chị gái lợi hại quá.
Cậu bé cười, muốn cùng Mạc Như bưng hai thau sành đến nhà ăn lấy cơm.
Mạc Gia Câu có chín đại đội, mỗi đại đội có hơn ba mươi hộ gia đình, nhưng chỉ có ba nhà ăn nên ba đội ăn một nhà ăn.
Nghe Mạc Ưng Tập nói, nhà ăn trong thôn thường xuyên ăn từ sáng đến trưa, bữa trưa ăn đến chiều, bữa tối ăn đến trời đen như mực.
“Mới đầu đại đội chỉ có một nhà ăn, mọi người đều đi làm việc, không được về nhà, phải đợi nhà ăn đưa cơm, bữa trưa có thể đợi đến chiều tối, đói đến mức ai cũng đôi mắt mơ màng, còn có người đói ngất xỉu nữa.”
Mạc Như nói: “Không có cán bộ tốt thì như thế, chỉ huy linh tinh.”
Mạc Ưng Tập nói nhỏ: “Thôn chúng ta còn có vè thuận miệng ‘Chín đại đội Mạc Gia Câu, bí thư là vua một cõi, đội trưởng làm thừa tướng, kẻ mù làm kế toàn, ba tay làm thủ kho, tai to mặt lớn làm nhân viên nhà bếp.”
Mặc dù cậu bé nói rất buồn cười, nhưng nghe có vẻ rất chói tai.
Cậu bé còn dặn dò Mạc Như: “Chị, thường ngày không được nói, nếu có ai nghe thấy tìm cách đấu địa chủ thì trẻ con cũng không tha. Trương đầu to bị thủ kho gây khó dễ, đánh đến mức đầu to thêm một vòng.”
Mạc Như kéo tay cậu bé: “Đừng sợ, sau này anh rể và chị sẽ không để ai bắt nạt mọi người nữa.”
Mạc Ưng Tập cười nói: “Chị, chị và anh rể về đây thật tốt, em còn tưởng chị sẽ không bao giờ về nhà nữa.”
Nghe cậu bé nói thế, Mạc Như rất áy náy.
Trước kia cô thực sự kháng cự việc về nhà, dù sao cô cũng là xuyên không, nguyên chủ là kẻ ngốc, một túi khoai lang khô đã bán đi mất, bản thân với nhà mẹ của nguyên chủ cũng không cần có gánh nặng gì nên ngày về nhà mẹ đẻ cứ bị trì hoãn.
Nếu như cô về nhà sớm hơn thì có lẽ nhà họ Mạc có thể ít gặp trắc trở hơn.
Bởi vì áy náy, cô càng nói chuyện dịu dàng hơn với Mạc Ưng Tập: “Sao như thế được, dạo trước bận luyện sắt thép, thu hoạch vụ thu, chị lại sinh bé, hiện tại cũng được một thời gian rồi, bọn chị trở về rồi.”
Mạc Ưng Tập ừm một tiếng: “Chị đừng trách ba mẹ là tốt nhất, chị à, thực ra ba mẹ nhớ chị lắm, chị đừng nghe những kẻ keo kiệt nói bậy, ba mẹ chúng ta không có bán con gái.”
Cậu bé này rất ma quái, lại hiểu tính cách của Tôn Kiện Nga, không cần nghĩ cũng biết bà ta nói gì với Mạc Như, chỉ sợ chị bị bà ta xúi giục thôi.
Ba mẹ vẫn luôn dặn bọn họ phải nhớ đến chị gái mình, là anh rể đã cho một túi khoai lang khô, bọn họ mới sống tiếp và không chết đói, bởi vì lúc đó lương thực gia đình họ đã bị đại đội đem đi rồi, trong nhà không còn một hạt lương thực nào cả.
Tôn Kiện Nga vẫn luôn mỉa mai ba mẹ bán con gái ngốc lấy một túi khoai lang khô, là bán con gái, nhưng ba mẹ nói con trai không ai cần, con gái thì lại có, rời khỏi Mạc Gia Câu có khi lại có cơm ăn, được sống tiếp, sẽ không bị liên lụy và bị đánh.
Ngoài việc lo lắng ba mẹ chồng sẽ chê chai chị gái ngốc nghếch, cậu bé còn sợ anh rể có mới nới cũ, đến lúc đó không cần chị nữa, thậm chí còn đánh chị, ba mẹ vẫn nghĩ chị đi theo người ta còn an toàn hơn ở lại Mạc Gia Câu.
Bởi vì bọn họ nói Thôi Phát Trung con chó già đó luôn chằm chằm phá hỏng chủ ý của chị, chắc ông ta muốn kiểm tra chị.
Cậu bé dùng sức nắm chặt tay Mạc Như.
Mạc Như dịu dàng nói: “Chị của em tất nhiên không trách rồi, ba mẹ là muốn tốt cho chị, chị biết mà.”
Mạc Sỏa Ni sẽ không trách móc, cô càng không trách móc, cô cũng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người nhà Mạc Sỏa Ni.
Trên đường bắt gặp một số phụ nữ và trẻ con đến lấy cơm, nhìn thấy bọn họ, ai cũng tò mò hỏi, chắc là thăm dò xem Mạc Như chữa bệnh như thế nào, có phải là thực sự không còn ngốc nữa…
Mạc Ưng Tập nói to: “Chị của tôi tất nhiên là không ngốc rồi, hiện tại chị là chiến sĩ thi đua của công xã, bí thư Cao huyện ủy còn bắt tay với chị, tự mình khen thưởng.”
“Có thật không?”
“Tất nhiên là thật rồi, còn có ảnh nữa đấy, bí thư cũng nhìn thấy, còn lấy chăn đệm mới cho tôi, đền bù phiếu vải và bông cho nhà tôi.” Mạc Ưng Tập tự hào nói.
Mọi người xì xầm ra vào, có nhiều người không tin, còn mỉa mai Mạc Ưng Tập khoác lác.
Mạc Ưng Tập sốt ruột, vội chứng minh bản thân nói là sự thật.
Mạc Như an ủi cậu bé: “Có gì mà nóng vội? Khi người ta nghi ngờ thì phải cho phép người ta nghi ngờ, không cần vội vàng giải thích, nhiều người thế này giải thích với từng người cũng vô dụng, chỉ cần bọn họ nhìn thấy thái độ của cán bộ đại đội là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận