Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 121: Hiến lương vất vả. (2)

Chương 121: Hiến lương vất vả. (2)
Chu Minh Dũ bảo Chu Thành Chí không nên vội vàng tức giận, bảo mọi người gói ghém lúa mì, chuẩn bị giao lương thực.
Bọn họ cũng có người đứng xếp hàng ở nơi đó, đến phiên liền bảo Tôn Kiến Thiết đến kiểm tra xem đủ tiêu chuẩn hay không.
Chu Minh Dũ xoay quanh quan sát một chút, phát hiện nhân viên công tác của sở quản lý lương thực rất ít, về phần thu lương thực chỉ có một người nhân viên thu lương thực và một nhân viên cân đo kiêm chức vụ ký tá ghi biên lai. Sau khi cân xong, người dân phải tự mình khiên lương thực qua và đổ vào kho, sau đó mới mang phiếu thu đi giao cho kế toán kiêm thủ quỹ của sở quản lý lương thực để lấy giấy biên lai đã nộp xong thuế cùng với lãnh tiền của phần trưng mua lương thực dư.
Anh quan sát thấy tên Tôn Kiến Thiết kia không chỉ lấy tiền, mỗi lần kiểm tra lương thực xem có đủ tiêu chuẩn hay không sẽ trộm bốc vài nắm nhét vào túi, chờ túi đầy thì sẽ tránh ra sau đó tiếp tục quay lại làm như thế.
Cho nên hắn ta đã lấy tiền còn trộm cả lương thực!
Trong lòng Chu Minh Dũ khó nén được lửa giận, luôn cảm thấy không cách nào nhẫn nại được. Anh không phải một người dễ xúc động càng không phải một người sẽ tùy ý khoa chân múa tay đối với người khác, dù sao thì trước đây anh đi làm ở cơ quan đơn vị cũng gặp được rất nhiều người khó chơi. Nhưng từ trước đến nay anh đều không nghĩ tới sẽ thông qua thủ đoạn không chính đáng để chèn ép người khác thuận theo mình.
Anh nhìn người đội trưởng bị áp ở một bên để dạy dỗ, trong lòng có một loại phẫn nộ nói không nên lời.
Cái tên Tôn Kiến Thiết cùng Trương Căn Phát là cùng một hạng người, nhưng hắn ta càng có thủ đoạn hơn so với Trương Căn Phát, dựa vào việc tạo vệ tinh để bò dậy, dùng thủ đoạn để loại bỏ những đội trưởng và những người nhân viên thu mua chính trực ban đầu, vừa lên tới là đã lộ ra thái độ tham lam hung tàn đối với người dân. Trương Căn Phát cũng chỉ gây họa một chút cho Đội ba Đội bốn của trang trại nhà họ Chu, tên Tôn Kiến Thiết này lại gây họa cho các đội sản xuất của cả một trấn!
Anh chậm rãi nắm chặt nắm tay, đi đến bên cạnh Mạc Như, không nói một lời nào.
Trời nắng to, xi măng trong sân vô cùng chói, Mạc Như mang theo nón lưới trùm mà vẫn cảm thấy nóng, nhưng mà cô có không gian bảo vệ cơ thể cho nên không đổ mồ hôi ào ào giống người khác.
Cô thấy sắc mặt Chu Minh Dũ không được tốt, cô quan tâm nhìn anh, xoa bóp tay cho anh, thấp giọng nói: “Không dễ xử lý sao?”
Chu Minh Dũ nói sơ qua tình huống cho cô biết.
Mạc Như nói: "Nếu thật sự không được nữa, vậy để đội trưởng lấy một đồng tiền đưa cho hắn…” Tuy rằng nói như vậy nhưng cô cũng cảm thấy nghẹn muốn chết, bản thân đã làm rất tốt lại bị cố ý làm khó dễ. Nếu cho hắn tiền, chính là cổ vũ khí thế của hắn.
Không thể cho!
Nhưng cũng có cách nào nữa đâu?
Hiện tại bọn họ cũng không quen biết ai.
Chu Minh Dũ nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Anh có một cách không chính đáng cho lắm, không hề quang minh chính đại một chút nào, thậm chí… có chút dơ bẩn.”
Anh chưa từng làm qua chuyện như vậy, điều này vi phạm nguyên tắc làm người của anh, anh còn sợ Mạc Như sẽ cảm thấy nội tâm anh xấu xa.
“Em muốn nghe thử.”
Chu Minh Dũ kề sát vào lỗ tai nhẹ giọng nói với cô, “Có phải quá xấu xa hay không.”
Mạc Như nhẹ nhàng cắn môi, trầm ngâm một cái rồi chớp mắt, “Tuy rằng thủ đoạn không quang minh chính đại, nhưng chúng ta không có hãm hại người tốt. Nếu là một người xấu, chúng ta không đối phó với hắn như vậy thì hắn sẽ càng hại nhiều người hơn. Hôm nay muốn một đồng, ngày mai hắn sẽ đòi mười đồng. Hôm nay hắn là nhân viên thu mua, ngày mai có khả năng hắn chính là sở trưởng, nếu là sở trưởng thì sẽ càng nguy hại lớn hơn nữa. Hiện tại chúng ta không có bản lĩnh lớn đi quản chuyện người khác, nhưng đã có biện pháp chơi xấu hắn, làm hắn ngột ngạt, tốt nhất là có thể đuổi hắn chạy về trấn Vọng Tiên, nói không chừng đó cũng là một chuyện tốt.”
Thật ra cô cảm thấy đuổi hắn chạy về là không có khả năng, hắn có thể dựa vào kế sách để bò lên, vậy thì nhất định có thể dựa vào tà ma ngoại đạo để ở lại. Huống chi, bão tố kế tiếp rất thích hợp cho người như Tôn Kiến Thiết phát triển, hắn sẽ như cá gặp nước quậy càng hăng, bò càng cao.
Nhưng mà, chỉ cần bọn họ gặp phải một lần, chỉ cần có một chút biện pháp thì phải cho hắn biết được sự ngột ngạt một lần!
Cô cười nói: “Em ủng hộ anh, em muốn xem náo nhiệt!”
Chu Minh Dũ thấy được đôi mắt trong veo của cô, liếc mắt một cái là biết được đó là lời thật lòng, anh cụng trán với cô một cái, “Em chờ xem.”
Anh đứng dậy đi tìm Chu Thành Chí nói thầm một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận