Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 932: Sợ chết khiếp! (2)

Chương 932: Sợ chết khiếp! (2)
Ví dụ như những thứ như đồng hồ treo tường, đèn pin, v.v
Cái này Khâu Lỗi không thể làm được nhưng vị trí của Khâu Vân vẫn có thể nhận được một ít phiếu thưởng trong một năm.
Mạc Như cảm ơn, vui vẻ nói: “Anh rể, chúng em muốn mua một cái đồng hồ treo tường và đèn pin.”
Sau khi đã thân quen với họ, Khâu Vân không chịu để họ gọi là quản lý Khâu, hoặc là học theo Phó Trân gọi là anh rể hoặc là theo Khâu Lỗi gọi bằng anh, Mạc Như tự nhiên sẽ gọi là anh rể rồi.
Cả hai đã mua một chiếc đồng hồ treo tường sản xuất tại Yên Đài và mất hai phiếu rưỡi mua hàng công nghiệp, đồng thời trả mười sáu đồng năm hào ba xu tiền, nửa phiếu mua hàng công nghiệp còn lại mua hai cái đèn pin, mỗi chiếc một đồng chín, lại mua mười cục pin AA, mỗi cục có giá hai hào ba xu.
Dù sao cô cũng đặt trong không gian, không sợ tốn pin khi không sử dụng.
Có đèn pin, nhiều khi đi ra ngoài cũng tiện hơn rất nhiều, đèn dầu thật không tiện như thế.
Họ đến bệnh viện Tế Dân tìm Phó Trân, đặt đồ đạc ở chỗ Khâu Vân, và anh ấy sẽ mang nó về sau khi tan làm vào buổi trưa.
Phó Trân đã là một bác sĩ sản phụ khoa sau khi trở về từ tỉnh lỵ. Các ngày trong tuần cũng được phái đi khoa nội để khám bệnh, vì thế rất bận.
Gặp nhau rất vui mừng, hồi tưởng về những chuyện xưa cũ.
Phó Trân cười và nói: “Tôi cố gắng sắp xếp thời gian đi Chu Gia thôn, tìm mọi người chơi đây.”
Mạc Như rất vui, “Vậy cuối tuần cậu đến đi, ở lại hai ngày rồi quay lại làm việc.”
Phó Trân rất cảm động, mặc dù mọi người ở thành phố thường coi thường cùng nông thôn và cho rằng chỗ đấy vừa bẩn thỉu lại vừa nghèo nàn, nhưng cô ấy rất thích thôn chu Gia, luôn cảm thấy náo nhiệt, sống động, nhiệt tình, cũng không thấy cảm giác bị làm phiền.
Cô ấy gật đầu, “Vậy sau này lúc nào rảnh sẽ đến làm phiền các cậu nhé.”
Đến giờ tan sở, một vài người đã đến nhà Khâu Vân.
Gia đình Phó Trân cũng sống ở trong khuôn viên của đảng bộ huyện ủy, nhưng cha cô được bổ nhiệm vào văn phòng địa phương, năm ngoái bị ốm một trận, mẹ Phó cuối năm ngoái đã đi chăm sóc ông, vì vậy Phó Trân sống ở huyện thành với anh hai, chị dâu hai.
Anh trai và chị dâu của cô ấy đều làm việc trong phòng công an, một ngày ba bữa ăn ở nhà ăn, con cái đều ở trường học và mẫu giáo, ban ngày ở nhà đều không có ai.
Khác với các xã nông thôn, thành phố nói rằng, “Nhà ăn công cộng là trái tim của công xã nhân dân.” Tất cả người dân phải ăn ở căn tin. Nhà ăn ở thành phố cơ bản là phục vụ người lao động của đơn vị, có thể chuyển mối quan hệ lương thực đến nhà ăn để ăn hoặc có thể tự mình ở nhà nấu nướng, chứ không cưỡng cầu, bắt buộc.
Giống như Khâu Vân và Phó Dung là cặp vợ chồng vì công việc không quá bận rộn nên nấu nướng ở nhà, Mẹ Khâu cũng có thể giúp bọn họ nấu cơm.
Phó Trân đến nhà ăn tự lấy đồ ăn và cùng họ đến nhà ăn của chị gái.
Bên ngoài khuôn viên có tường rào, lối cổng chính có người đứng gác, bên trong có những dãy nhà ngói đỏ, bên ngoài hàng rào là những hàng cây dương liễu, cây đường phố trong khuôn viên chủ yếu là cây ngô đồng, cây keo.
Khuôn viên gia đình của nhà huyện ủy này, Mạc Như và Chu Minh Dũ có đến một lần, cũng là ở nhà của Khâu Vân ăn cơm, vì thế cũng không xa lạ lắm.
Lúc này là lúc hoa đào đỏ rực, hoa hòe trắng xóa, những chùm hoa hoe như ngọc, như tuyết rũ xuống khỏi đám lá xanh, còn có nhiều bông bạch dương bay lơ lửng trên không trung, bị gió thổi bay ra ven đường, xen lẫn vào vài ngọn cỏ, bông trắng như tuyết.
“Ắt xì!” Mạc Như nhịn không nổi mà hắt hơi một cái.
Tất cả các cây lớn ở vùng nông thôn đều bị đốn hạ, để tránh sự cố bông liễu bay vào tháng hai và vào bông bạch dương bay đầy trời vào tháng tư, đến nơi này mới thực sự thể nghiệm, lĩnh hội được.
Phó Trân quan tâm hỏi: “Cậu không bị dị ứng đấy chứ?”
Mạc Như lắc đầu, cười đáp: “Không đâu, có một chiếc bông tình cờ bay vào mũi.”
Chu Minh Dũ: “Vừa rồi mới mua một cái khẩu trang rồi.”
Phó Trân: “Khẩu trang không tốt, che bịt kín nhìn đáng sợ. Tôi có mấy chiếc khăn quàng cổ, có một chiếc khăn tôi vẫn chưa quàng bao giờ, vừa hay cho Mạc Như luôn.”
Trên đường qua đây, có người đang cầm sào treo móc hoa keo, khi đến trước cửa nhà Khâu Vân, phát hiện Khâu Lỗi cũng đang dắt hai đứa trẻ đang móc hoa.
Chu Thất Thất đang rất cao hứng, đem cành hoa hòe đưa vào miệng ăn rất ngọt.
Bên cạnh cô bé, Khâu Hằng đang đeo một chiếc khẩu trang lớn, bịt chặt miệng và mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp, với dáng vẻ vô hồn, như là cuộc sống này không có gì đáng lưu luyến.
Cậu bé bị dị ứng với phấn hoa, nhưng những bông hoa đó thì vẫn ổn, dù sao thì không có nhiều hạt phấn trong không khí, nhưng lông của cây dương liễu và da là loại khiến cậu bé không thể nào trốn thoát được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận