Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 206: Hủy hoại danh tiếng (3)

Chương 206: Hủy hoại danh tiếng (3)
Mạc Như và Chu Minh Dũ đứng một bên cười, Chu Bồi Cơ cho rằng mình là thợ mộc nhưng chỉ có bản thân hắn nghĩ như thế mà thôi, chỉ dựa vào lý luận mà không có bao nhiêu thực tiễn, nhưng hắn rất có tài ăn nói, nói cái gì mà “Ghế không rời ba, cửa không rời năm, quan tài không rời tám, và bàn không rời chín”, còn cái gì mà “Thợ mộc dài, thợ rèn ngắn, không dài không ngắn là thợ đá”. Nghe hắn nói rõ ràng đâu ra đấy, nhưng bắt tay vào việc thì giúp đỡ cho ba của hắn và Chu Thành Tín còn bị chê vướng víu.
Từ sau khi người lớn đến giúp đỡ, ngay cả Chu Minh Dũ còn học được nhiều thứ hơn Chu Bồi Cơ.
Huống gì Chu Minh Dũ có sức lực mạnh, mức độ kiểm soát sức lực cũng cao, rất có cảm giác nâng vật nặng như vật nhẹ.
Chẳng hạn như khi cưa ván gỗ, bởi vì Chu Minh Dũ có sức mạnh sẽ kiểm soát sức lực và cưa thẳng hơn Chu Bồi Cơ, anh còn dùng rìu chặt được nêm ra. Chu Minh Dũ nghe Chu Ngọc Trung nói về những điểm chính, thử mấy lần cũng chỉ có chút đó, anh học nhanh lại còn giỏi hơn Chu Bồi Cơ.
Nhưng Chu Minh Dũ đặc biệt giỏi vật lý và toán nên cũng giúp rất nhiều cho nghề mộc, ít nhất anh cũng ước lượng được một miếng gỗ có làm gì thì cơ bản cũng sẽ không bị biến dạng, tuyệt đối sẽ không lãng phí bất cứ vật liệu gỗ nào.
Nhưng làm công việc thợ mộc không chỉ có tay nghề tốt, còn có một điều quan trọng hơn chính là có biết sử dụng hợp lý tất cả vật liệu gỗ hay không, phải cố hết sức không làm lãng phí gỗ, phải sử dụng đúng nơi mới được.
Thấy đầu óc Chu Minh Dũ linh hoạt như thế, bàn tay lại rất khéo léo, thậm chí Chu Ngọc Trung còn có ý nghĩ muốn nhận Chu Minh Dũ làm học trò.
Chỉ là tạm thời không thể hiện ra, một là sợ con trai không vui, hai là còn có những lo ngại khác.
Chu Bồi Cơ không ngờ Chu Minh Dũ giỏi như thế, ánh mắt nhìn anh cũng khác thường: “Mày theo chú Ba học làm mộc từ khi nào thế?”
Chu Minh Dũ: “Đâu có học.”
Chu Bồi Cơ không tin: “Không học thì mày nằm mơ là biết làm rồi à?”
Chu Minh Dũ: Cũng phải, kiếp trước anh chưa từng học nghề mộc, nhưng hiện tại thử thì hình như trời sinh ra đã biết làm mộc, ha ha.
Mạc Như nghe thấy Chu Bồi Cơ nói vậy nên đứng đó cười, Chu Bồi Cơ trừng mắt với cô: “Cô bảnh chọe cái gì?”
Mạc Như: “Anh khen anh Út Năm nên tôi thấy vui.”
Chu Bồi Cơ cười he he.
Mạc Như nháy mắt với Chu Minh Dũ, cho dù Minh Dũ không biết làm mộc nhưng anh thông minh khéo léo. Kiếp trước mua vật dụng lắp ráp đều là anh tự lắp, ngay cả khi sửa sang lại phòng, anh cũng có thể tự tay quét sơn và dán tường. Anh còn mua ván gỗ chống ăn mòn, làm vài chậu hoa ngoài ban công cho cô, nhưng sau này đều bị mẹ chồng tận dụng để trồng hành và tỏi.
Chu Minh Dũ nói với Chu Bồi Cơ: “Cũng sắp xong rồi, bắt đầu kể từ ngày mai chúng ta cũng đi làm đi, sau khi tan làm thì đến phụ một tay.”
Hiện tại, Chu Bồi Cơ bị Chu Minh Dũ đả kích không nhẹ, bỗng nhiên có một yêu cầu mới đối với việc học làm thợ mộc, hắn cảm thấy nên kéo theo Chu Minh Dũ cùng học, sau đó thi xem rốt cuộc ai giỏi hơn.
“Đi làm thì đi làm, sau khi tan làm cùng nhau đến học làm mộc, xem ai học giỏi hơn.”
...
“Quýt quiu, quýt quiu” khắp nơi vang lên tiếng huýt sáo chói tai, nhìn thấy người của đội ba đội bốn điên cuồng chạy vào trong thôn.
“Chạy mau lên! Đi ăn cơm, hôm nay có bánh màn thầu lớn và rau củ hầm.”
“Mau đi thôi, cơm trưa ăn bao no, một ngày đều là hai cân hai lạng, đúng là những ngày tháng thần tiên cũng không thay đổi được.”
“Để mấy tên rùa ngốc đội một đội hai nhìn mà them đi.”
Những người đó kết thành từng nhóm trở về, đi qua chỗ nhà mới, vừa nói vừa cười, thậm chí có người còn cố ý nói to tiếng để Chu Minh Dũ nghe thấy.
Chu Minh Dũ nói với Chu Bồi Cơ: “Mau đi ăn cơm đi, đến trễ thì sẽ không giành được.”
Chu Bồi Cơ mỉa mai: “Sao lại không giành được? Mày không biết hiện tại trong nhà ăn, thức ăn ăn không hết còn bị phá hoại, một người làm nhiều hay làm ít thì khẩu phần lương thực mỗi ngày đều là hai cân rưỡi, đúng là vớ vẩn.”
Chu Minh Dũ kinh ngạc nói: “Mấy người có nhiều lương thực vậy sao?”
“Đây chẳng phải là lương thực thu gom cả thôn đến đó hay sao? Đội của mấy người còn gom hơn một ngàn cân khoai lang khô.” Chu Bồi Cơ khom lưng giẫm một chân lên ván gỗ, một tay vịn lấy, tay còn lại cầm khung cưa và cưa gỗ cọt kẹt.
Chu Minh Dũ nói: “Với tốc độ như thế thì những lương thực kia cũng chỉ có thể ăn hết trong vòng một tháng rưỡi.”
Chu Bồi Cơ nói: “Mẹ kiếp, cái gì mà một tháng rưỡi, chỉ sợ một tháng cũng không trụ nổi.”
“Đến lúc đó, lương thực thu hoạch vụ thu cũng có thể ứng phó được.” Chu Minh Dũ an ủi hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận