Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1072: Áo bông nhỏ (2)

Chương 1072: Áo bông nhỏ (2)
Nói xong, bà còn lặng lẽ nhét một hào vào túi của Chu Thất Thất, bảo cô bé để dành mua kẹo ăn, cả hai còn nháy mắt với nhau không để ba mẹ biết.
Mạc Như giả vờ không nhìn thấy.
Nay cuộc sống tốt hơn, quỳ lạy vào năm mới, Trương Thúy Hoa cũng cho bọn trẻ tiền mừng tuổi.
Đứa nào đi học thì cho năm xu, không đi học thì cho hai xu.
Náo nhiệt hai ngày, mùng ba bắt đầu đi thăm họ hàng, Mạc Như cũng dẫn con về nhà mẹ đẻ ở ba ngày, cô còn đến thành phố chúc tết mẹ Khâu, nhà học Phó, rồi đón Phó Trân đến ở hai ngày.
Ban đầu dự định đợi đến sau tháng hai mới bắt đầu xây dựng xưởng giấy và lò gạch, nhưng đến mùng tám mùng chín tháng giêng âm lịch, một số người không đợi được đã đến hỏi khi nào khởi công.
Mua gấp gáp, làm việc cũng gấp gáp Chu Minh Dũ quyết định mùng mười khởi công.
Các xã viên có bận mỏi mệt đến mấy cũng cảm thấy vui khi kiếm được tiền.
Vào ngày rằm tháng giêng âm lịch, đại đội và nhà trường tổ chức lễ hội đèn lồng, nói là lễ hội đèn lồng nhưng thực ra là chỉ thắp bốn năm chiếc đèn lồng và treo vài câu đố mà thôi. Hầu hết các xã viên đều không biết chữ, đọc đâu có hiểu, cuối cùng cũng có người đọc có người đoán, thậm chí nó còn diễn biến thành các xã viên thay phiên nhau đưa ra các câu đố để mọi người cùng đoán.
Cùng nhau tham gia, hoạt đồng càng có ý nghĩa hơn, náo nhiệt đến khuya mới giải tán.
Sau ngày mười lăm, đội sản xuất lại bắt đầu sửa chữa nông cụ và chuẩn bị cho việc cày bừa vụ xuân và gieo trồng vụ xuân sau tháng hai.
Chu Minh Dũ và Mạc Như bàn bạc muốn làm giảm quy mô của trại chăn nuôi, có thể giảm giá gà cho các xã viên để họ mang về nhà nuôi, dù sao hiện tại cũng có nhiều xã viên mua gà vịt từ trại gà về nuôi.
Hiện tại có đất phân phối, tình hình kinh tế của đội sản xuất cũng được cải thiện. Các xã viên có thể nuôi gà, vịt, lợn trong nhà. Trước đây lương thực không đủ, gia đình các xã viên không nuôi nỗi cũng không có cách nào. Hiện tại nếu có thể thì nên để cho họ nuôi, để tránh sau này lại nói chiến sĩ thi đua chiếm đoạt các trại chăn nuôi trong thôn, không cho phép các xã viên nuôi gia cầm gia súc.
Mạc Như tất nhiên cũng đồng ý.
Vậy nên bọn họ báo tin cho Chu Thành Chí, Chu Thành Chí chỉ giỏi cày cấy, còn Chu Minh Dũ quyết định nghề phụ.
Khi đội sản xuất tổ chức họp vào buổi tối, như thường lệ, mỗi gia đình có quyền phát biểu trong cuộc họp, Chu Thành Chí trước tiên nói về công việc chung của năm nay và sắp xếp.
Cuối cùng nói về chuyện của trại nuôi gà.
“Đội trưởng, giảm bớt quy mô trại nuôi gà thì nhiệm vụ của hợp tác xã phải làm sao? Có phải là chia cho các xã viên?”
Hợp tác xã có vai trò kết nối thành phố và nông thôn, hàng công nghiệp đến nông thôn, nông sản đến thành phố, đều dựa vào nó để điều chỉnh. Trứng gà là một nhiệm vụ rất quan trọng.
Trước đây các xã viên nuôi gà, quy định trứng gà phải bán cho hợp tác xã, không cho phép tự ý trao đổi mua bán riêng, mỗi đội sản xuất đều có nhiệm vụ, rồi đội sản xuất phân chia cho các xã viên.
Kể từ khi có chiến sĩ thi đua xây dựng trại nuôi gà, các xã viên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, muốn ăn trứng gà thì mua ở trại nuôi gà, cũng không cần giao nộp nhiệm vụ cho hợp tác xã, dù sao đại đội bọn họ có nhiều nghề phụ, mọi người có thể làm việc vặt kiếm tiền, cái mông gà đã không thể làm ngân hàng của họ được nữa.
Lúc này nếu còn phải nuôi gà thì có một số người sẽ không thích nuôi.
Mạc Như nói: “Mọi người không cần phải lo nhiệm vụ của hợp tác xã, trại nuôi gà có thể hoàn thành toàn bộ.”
“Nếu là như thế thì chúng tôi không muốn nuôi.” Ngô Mỹ Anh hét to: “Chúng tôi nuôi gà, thời điểm tốt thì hai ngày đẻ trứng, thời điểm bình thường thì ba bốn ngày đẻ trứng, có những con gà ở trại nuôi gà ít nhất hai ngày đẻ một quả, thôi bỏ đi, không nuôi nữa.”
Cô ta vừa nói không nuôi, có rất nhiều người cũng tỏ ý không muốn nuôi.
Mạc Như nói: “Không gò ép, muốn nuôi thì có thể nuôi nhiều, không muốn nuôi thì không nuôi, đều là tự nguyện cả.”
Tự nguyện, sau này nếu có người đến điều tra thì cũng không nói ra được điều gì.
Có một vài gia đình bằng lòng nuôi, nhất là một số bà cụ, họ sẽ cảm thấy không an toàn giống như hai con gà để trần cái mông.
Hầu hết mọi người đều không thích nuôi, sân nuôi gà dơ bẩn thì không nói, tự mình nuôi cũng không đẻ trứng, hiện tại cũng không trông mong việc nuôi gà kiếm mấy đồng nữa, cần gì phải rắc tối như thế?
Dù sao muốn ăn thì đến trại nuôi gà mua, mua từ đại đội của mình sẽ rẻ hơn ở ngoài nhiều.
Thảo luận xong chuyện trại nuôi gà, Chu Minh Dũ đề nghị bàn bạc về chuyện vườn cây ăn quả của đại đội Tiên Phong, đây cũng là vấn đề mà anh và Mạc Như đã bàn với nhau vào mùa đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận