Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 348: Lớn gấp đôi (2)

Chương 348: Lớn gấp đôi (2)
Mạc Như bảo anh ngủ bù thêm một giấc.
Chu Minh Dũ nói: “Không sao! Trưa anh chớp mắt một lúc cũng được.” Anh dậy ăn sáng rồi đi xem giỏ đựng cá, tiếc là bên trong không có cá, mồi câu cũng bị ăn hết, có lẽ thời gian quá lâu rồi.
Anh lại đựng mồi câu làm giỏ đựng cá chìm xuống, đợi đến khi trống rỗng thì kéo lên xem, nói không chừng có thể bắt được mấy con cá nhỏ.
Anh giặt quần áo cho con và cả hai trước, sau đó xách nước tưới một lượt hàng rào và dọn dẹp vườn rau. Đến gần trưa, anh đến tổ sản xuất mượn xe đẩy rồi cùng Chu Bồi Cơ lặng lẽ về nhà đếm trứng, sau đó cộng lại mấy khoản lần trước rồi cùng mang đến Hạ Trang.
Chu Bồi Cơ kích động như một đứa trẻ khi được đi cùng anh, giống như chuyện lớn gì đó ghê gớm lắm.
Chu Minh Dũ cũng không quên tạt nước lạnh vào hắn: “Đây không phải là chuyện gì tốt, nhất định phải cẩn thận, nên nhớ là bản thân quan trọng hơn tất cả. Nếu có nguy hiểm thì chạy, thứ vứt đi sau này vẫn có lại được.”
Chu Bồi Cơ cười nói: “Mày yên tâm là được rồi, tao biết.”
Chu Minh Dũ: “Chiều nay đi làm bình thường, ăn tối xong thì xuất phát.”
...
Chu Minh Dũ không có ở nhà, Mạc Như một mình cũng nhàm chán, nhưng cô cũng không dám tùy tiện xuống giường đi hóng gió, không bị ốm thì chẳng sao, ngộ nhỡ bị ốm thì có hối hận cũng muộn rồi nên chỉ có thể kìm nén mọc nấm.
Cô nhìn thấy con gái ngủ thật ngon lành, thật sự núi Thái Sơn có sập xuống thì chắc cũng không tỉnh dậy, cô dùng ngón tay gõ nhẹ lên cái trán nhỏ của Thất Thất: “Con nói xem buổi tối con làm yêu tinh không chịu ngủ, ban ngày con ngủ say không dậy, con đây là phát triển thành kẻ thù chung toàn dân để ba mẹ ngăn chặn con.”
Cô rất muốn may đồ cho cục cưng, muốn vẽ tranh nhưng đều phải kìm nén. Cô đóng cửa nghỉ ngơi, nhìn những thứ trong không gian. Vừa nhìn thấy, cô kinh ngạc trợn to đôi mắt, không gian của mình bỗng nhiên lại lớn gấp đôi.
Ban đầu nó chỉ có kích thước bằng một thùng đựng hàng, nhưng hiện tại có hai thùng đừng hàng lớn cạnh nhau, hơn nữa còn chia ra một căn phòng nhỏ.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Căn phòng nhỏ ấy chỉ là căn phòng khái niệm, một không gian được đánh dấu bởi trường ý thức, cô không biết có tác dụng gì.
Cô thử thu mọi thứ vào trong rồi lấy ra đều không bị ảnh hưởng gì, bên trong không gian chuyển đổi lẫn nhau nhưng vẫn không bị ảnh hưởng.
Chẳng lẽ có thể nuôi động vật ăn? Trồng rau ư?
Mạc Như kích động, nếu thực sự có kiểu vứt một hạt giống trồng một đêm có thể lớn thành cây to thì sao? Nếu thật sự như thế thì phát tài rồi, không bao giờ thiếu lương thực nữa.
Cô đã thử nhưng đáng tiếc mặt đất vẫn không thể trồng cây.
Cô lại thu ruồi mỗi vào trong, cũng như thế, cứ vào trong là chết, không nuôi được.
Không sao, như thế này đã rất tốt rồi, không gian lớn gấp đôi khiến cô thấy vô cùng ngạc nhiên.
Ban đầu chỉ là kích cỡ thùng đựng hàng, thu đồ vào vẫn có giới hạn, nhưng cô cũng cất giữ rất nhiều thứ, chẳng hạn như gỗ, lương thực hay nồi sắt gì đó.
Không gian không đủ thì cô chỉ có thể chọn lọc, toàn bộ dùng để trữ lương thực và rau, những thứ khác chỉ có thể bỏ đi.
Hiện tại không gian lớn gấp đôi, có nghĩa là cô có thể trữ càng nhiều thứ hơn.
Cô lập tức thu một số gỗ tốt còn dư ở trong nhà, người trong nhà có hỏi thì cứ nói Chu Minh Dũ, nói là anh cất giấu.
Đi một vòng trong sân, cô cảm thấy ý thức của mình càng mạnh mẽ hơn, nhận thức về môi trường xung quanh nhạy bén hơn và khả năng kiểm soát không gian linh hoạt hơn.
Cô nhìn lớp bụi trong ánh sáng từ khe cửa bay vào, cô bỗng nảy ý tưởng, cô không kìm được đưa tay ra thử thu thập bụi.
Với suy nghĩ ấy, những hạt nhỏ đó xoay tròn, tụ lại, trôi nổi xung quanh cô, rồi sau đó biến mất.
Xung quanh sạch sẽ như thể được rửa bằng nước.
Oa!
Nếu như thế thì không cần quét dọn nữa, ha ha.
Cô bỏ cái mẹt vào trong không gian, trực tiếp hóa thân thành máy hút bụi, hút sạch sẽ mọi ngóc ngách trong phòng.
...
Khi Chu Minh Dũ trở về nhìn thấy vợ tìm kiếm xung quanh như ra đa, có vô số bụi bặm đang nhảy múa theo ánh sáng xung quanh cô, trông thực sự rất chấn động.
“Vợ làm gì thế? Coi chừng mệt đấy.”
Mạc Như nở nụ cười xinh đẹp: “Anh đoán xem.”
Không nói để anh đoán, vậy thì chẳng phải là muốn dọn dẹp sao?
Chu Minh Dũ sải bước đi đến, anh nhấc bổng cô lên xoay một vòng, Mạc Như giật mình kêu lên một tiếng, cô svội nằm lên người anh như con bạch tuộc.
Chu Minh Dũ đẩy cô vào tường và hôn lên đôi má đỏ ửng của cô: “Còn đoán nữa không?”
Mạc Như ngượng ngùng: “Em có một tin tốt, anh có muốn… nghe.”
Chu Minh Dũ khẽ cười, áp trán vào trán cô: “Anh muốn đoán thử xem,”
Mạc Như treo lên người anh, cắn lỗ tai anh và báo cho anh tin tốt lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận