Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 680: Ba mẹ

Chương 680: Ba mẹ
Chương 680: Ba mẹ
Mạc Như hỏi: “Em nói xem?”
“Chị gái của em là kẻ ngốc.”
“Em mới là kẻ ngốc.” Mạc Như chế giễu lại.
“Chị gái em chưa từng mắng chửi người khác.” Mạc Ưng Tập tức giận.
“Chị không chỉ mắng chửi người khác, chị còn đánh người đấy, vừa đi vào thôn chị đã đánh Thôi Công Bình, có phải em cũng muốn bị đánh một trận không?” Cô giơ tay ra vẻ khoa tay múa chân.
Mạc Ưng Tập lập tức cười nói: “Chị, chị yêu, chị thực sự không ngốc nữa rồi à?””
Mạc Như: “Chị vốn đâu có ngốc.”
Mạc Ưng Tập thở dài, đôi mắt bỗng đỏ hoe: “Ba mẹ nói chị là thông minh nhất nhà. Lúc còn nhỏ khi ba dạy chữ, bảo một chút chị đã hiểu hơn em. Nhà ta anh hai là ngốc nhất, rồi đến em.”
Mạc Như: Chậc chậc, nghe giọng điệu này thì có vẻ như em là người thông minh, hiểu chuyện nhất, hà tất lại miễn cưỡng nói mình là kẻ ngốc thứ hai chứ.
Chờ đã, làm em sao lại trực tiếp nói anh hai ngốc vậy?
“Vợ, em nói chuyện với Tập, anh vào thăm ba mẹ” Chu Minh Dũ nói rồi rời đi.
Mạc Ưng Tập cũng không ngăn cản, định níu lại thì Chu Minh Dũ đã đi xa rồi. Cậu bé ngập ngừng đến kéo tay Mạc Như: “Chị khỏe rồi à?”
Mạc Như gật đầu: “Khỏe rồi, chuyện cũ cũng không nhớ nhiều, chỉ nhớ là bị ghế đánh vỡ đầu.”
Cô phải nói trước đón đường như thế, để tránh cho việc một lúc nữa cả nhà tụ họp, cô lại không bắt kịp mọi người nói chuyện xưa, khiến người khác dị nghị.
Mạc Ưng Tập thở dài : “Không nhớ cũng tốt.”
Mạc Như: ...
Mạc Ưng Tập lại hỏi: “Chị ơi, anh rể đối xử với chị có tốt không? Ba mẹ chồng có tốt với chị không? Có đánh chị không? Có cho chị ăn cơm không?”
Nhìn cậu bé còn nhỏ mà biết quan tâm mấy chuyện này, trong lòng Mạc Như cảm thấy ấm áp : “Anh rể đối với chị rất tốt, không đánh, ăn đủ no.”
Mạc Ưng Tập dựa sát bức tường nứt, kiễng chân lên, ngó ra ngoài, sau đó quay lại kéo Mạc Như vào phòng, từ trong túi lấy ra một thứ gì đó được bọc bởi túi vải ba: “Chị mau ăn đi, đừng để ai nhìn thấy.”
Vừa nói cậu bé vừa nuốt nước bọt, sau đó quay đầu nhìn sang chứ không nhìn cái túi ấy.
Không chút đề phòng, Mạc Như sốt sắng.
Cô vẫn chưa thoát khỏi việc cười đùa với bọn con trai, sao lại đột ngột như thế?
Cô sờ túi vải màu xám hãy còn ấm, mở ra bên trong thấy một củ khoai lang to, nhét cho cậu bé: “Người ta cho em, em mau ăn đi.”
Em trai nuốt nước bọt, bộ dạng bắt buộc quay đầu đi. Cô nhìn trong mắt cậu bé đương nhiên biết cậu bé đang đói.
Mạc Ưng Tập xua tay, dáng vẻ một người đàn ông: “Em không đói, chị ăn đi, về nhà mẹ đẻ không kiếm được bữa ăn, nhà chồng sẽ xem thường chị.”
“Ùng ục, ùng ục...” Bụng cậu bé truyền đến âm thanh đói bụng cồn cào, nhanh chóng dùng lực ấn bụng mình xuống.
Mạc Như nín cười bẻ đôi củ khoai lang, mùi hương ngọt ngào cùng làn khói bay ra, nóng hổi, cô đưa cho cậu bé : “Chúng ta mỗi người một nửa.”
Mạc Ưng Tập vẫn muốn từ chối Mạc Như, giận dỗi nói: “Em không ăn, chị cũng không ăn.”
Mạc Ưng Tập nhìn cô một củ rồi cầm lấy nửa củ khoai lang kia bẻ ra, miếng to bọc lại trong vải ba kia, cầm miếng nhỏ ăn.
Cậu bé há miệng thật to, ra vẻ như cắn một miếng lớn, nhưng trên củ khoai chỉ mất đi một miếng bé tí: “A, ngọt thật, lâu rồi em chưa ăn khoai lang nướng, chị à, chị mau ăn đi, ngon lắm đấy.”
Nói rồi lại há miệng thật to mà chỉ cắn miếng bé tí.
Mạc Như nhìn cậu bé, rõ ràng đói chịu không nổi, lại không nỡ ăn, cất miếng to đi, chỉ ăn miếng bé. Trong lòng cô bỗng nhiên chua xót, cho tay vào giỏ (không gian) lấy ra một cái bánh ngô hấp vẫn còn ấm: “Em xem chị còn mang theo đồ ăn này, em ăn đi.”
“Ôi, còn có cả bánh ngô hấp, toàn là lương thực, không trộn lẫn cây củ cải đỏ.” Mạc Ưng Tập mắt trố lên như là nhìn thấy bảo vật vậy.
Mạc Như cười nói : “Anh rể giúp mua từ nhà ăn đấy, em ăn đi.”
Mạc Ưng Tập cầm lên đưa lên miệng ngửi rồi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó “bập” cắn một miếng lớn… khoai lang, rồi gói bánh ngô hấp vào túi vải.
Mạc Như nhìn thấy cậu bé gầy quá khiến đầu cảm giác như rất to, cổ nhỏ, cánh tay chìa ra cũng vậy, rất chi là gầy gò.
Cô bảo: “Ăn từ từ thôi, nghẹn đấy.”
Mạc Ưng Tập ậm ừ không mấy quan tâm.
Mạc Như hỏi: “Tập, cô gái đó là ai, cô ấy luôn cho em đồ ăn à?”
Mạc Ưng Tập dừng một lúc, ừm một tiếng, ngay sau đó nói to: “ Em chỉ là không thích! Chị à, chị yên tâm, em sau này sẽ không cần cô ấy.”
Mạc Như nói : “Cô ấy là ai, còn cho em đồ ăn, là một cô gái tốt bụng à?”
Mạc Ưng Tập ngắt lời rồi nói nhỏ: “Cháu gái cưng của Thôi Hoại, bí thư Hoại mang hết lương thực của đại đội về nhà ông ta, ăn không hết thì để hỏng, cắt xén khẩu phần lương thực của chúng ta, cô bé cho em củ khoai lang này nhưng không mua chuộc được em đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận