Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 89: Lửa lớn (3)

Chương 89: Lửa lớn (3)
Chu Minh Dũ cũng không thể nói gì hơn, nhìn mấy người cuồng nhiệt đi theo Trương Căn Phát là biết, ông ta luôn có người tin tưởng, mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì hoặc là bị cái gì kích động, tóm lại là có người tin.
Trương Căn Phát căn bản không muốn giấu giếm, không muốn dẫn theo người làm chuyện bí mật, ông ta cũng biết sẽ giấu không được cho nên muốn lôi theo toàn thôn cùng nhau làm lớn một trận. Đến lúc đó, để nhóm lãnh đạo huyện ủy ở trấn trên xuống thị sát -- ông ta đương nhiên không cần phải sợ bị vạch trần, sẽ không ai vạch trần ông ta. Bởi vì người nào cũng đều muốn có một cái vệ tinh như vậy để tranh công, nở mày nở mặt, nếu mày không có thì mày sẽ biến thành người bất tài, không có một chút chiến tích nào!
Bên kia, Trương Căn Phát kêu gọi mọi người nhanh chóng trở về ăn cơm, sau khi ăn xong cả bốn đội sản xuất đều phải tới trồng lúa mạch.
Giọng nói ông ta khản đặc vậy mà vẫn còn rống: "Những việc chưa hoàn thành cứ gác lại một ngày, trước tiên trồng cho xong ruộng thí nghiệm để nhóm lãnh đạo tới thị sát. Trong thời điểm mấu chốt không người nào được để rớt dây xích, nếu không sẽ là địch của toàn Đảng và toàn dân, sẽ bị khai trừ khỏi Đảng, đối đầu với nhân dân! Những người đến được mười điểm công tác, những người không đến bị khấu trừ hai mươi điểm! Chờ trấn trên đến kiểm tra, xác nhận chúng ta có sản lượng cao, sau đó ba cấp lãnh đạo quận, huyện, tỉnh đều phải tới đây thị sát, đến lúc đó chúng ta sẽ nổi tiếng cả nước với danh hiệu đại đội đạt được sản lượng cao, chúng ta sẽ được lên trang "Nhật Báo Nhân Dân", chúng ta sẽ được thăng tiến! Mỗi người sẽ được khen thưởng một trăm điểm công tác!”
Theo như lời ông ta nói, một nhóm người xuống ruộng đào mương, một nhóm người đi đào lúa mì, một nhóm người trực tiếp mang đi trồng, như vậy chỉ cần làm một ngày là có thể xong việc, thậm chí sau khi ăn cơm trưa xong làm một buổi chiều là đã hoàn thành.
Chu Thành Chí lạnh lùng nói: "Ông có điểm công tác để khen thưởng sao?”
Cái đồ trứng thối, không làm cái rắm gì, chỉ biết nhảy nhót, mở họp khua môi múa mép làm hại người khác, điểm công tác đều là của Đội một Đội hai bọn họ, dù sao cũng không lấy được lương thực, còn ở nơi này nói cái gì mà khen thưởng điểm công tác.
Có một số bộ phận người của Đội một đi theo kích động ồn ào, người của Đội hai thì bởi vì trước đó khoe thành tích diệt trừ bốn hại đã bị gia đình ông Chu làm cho kinh sợ, lúc này không hề kích động một chút nào, những người đó cuồng nhiệt ngược lại càng làm cho bọn họ bình tĩnh.
Vốn đã hoài nghi người ta có thể trồng được mỗi mẫu đạt sản lượng ba ngàn cân nhưng vì sao trong thôn mình lại không thể? Hiện tại thấy Trương Căn Phát nhảy nhót, bọn họ lập tức tỉnh ngộ, như thể nghi hoặc lớn nhất của bọn họ đã được giải thích rõ.
Thì ra sản lượng cao chính là làm bằng cách này!!!
Con mẹ nó, Nhật Báo Nhân Dân mà cũng nói bừa!
Làm như vậy, bọn họ càng không kích động, không chịu hùa theo gây rối, ngược lại còn thêm chán ghét Trương Căn Phát, tất cả đều nhìn về phía đội trưởng của mình.
Chu Thành Chí chắp tay sau lưng, xụ mặt lại, bọn họ vẫn còn vài mẫu chín muộn, không thể cắt sớm nên vẫn còn chờ, hiện tại là chờ cái rắm, chờ thêm nữa có khi đều bị làm hại hết, “Đều về nhà ăn cơm đi, nhanh chóng thu hoạch cho xong.”
Thời điểm rời đi còn nghe thấy Trương Căn Phát lại đứng ở nơi đó lừa dối, muốn đem mấy mảnh cao lương cũng dời đi trồng lại một chút, đến lúc đó sản lượng mỗi mẫu của cao lương cũng là ba đến năm ngàn cân!
Cao lương còn phải hơn một tháng nữa mới thu, lúc này vẫn còn đang phát triển, nếu như bị ông ta làm hại thì có khả năng sẽ toàn là hạt lép. Chu Thành Chí sợ tới mức nhanh chóng thảo luận cùng với ông Chu, phái mấy người lớn tuổi ổn trọng không thể làm việc nặng trong đội đi đến đồng ruộng để tuần tra, tránh khỏi bị Trương Căn Phát làm hại.
...
Chu Minh Dũ nắm tay Mạc Như, “Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm, không xem tên hề kia nhảy nhót nữa.”
Chu Thành Chí vừa đi, Đội một Đội hai cũng lục tục rồi đi gần hết, người phía dưới tập tức trống không, Trương Căn Phát thấy thế liền giơ cái loa lớn lên thét to một tiếng, giọng nói như búa bổ nhưng cũng không ai phản ứng lại ông ta.
Trương Căn Phát tức đến mức dậm chân, "Mấy người không duy trì được việc nông nghiệp được mùa là mấy người đã phạm sai lầm!”
“Không có cơm ăn cho ông đói chết là sẽ không phải phạm sai lầm nữa.” Chu Thành Chí hừ hừ, bước đi càng mau.

Bởi vì mệnh lệnh mù quáng của Trương Căn Phát mà khiến cho Đội hai sợ hãi không hề nhẹ, cơm trưa ăn vô cùng mau, ăn xong đều chạy đến ruộng, sợ chậm trễ là lương thực sẽ gặp tai họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận