Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 217: Chuyển nhà mới (2)

Chương 217: Chuyển nhà mới (2)
Mạc Như nghe anh nói nước trà, cô thấy có chút đồng cảm, thứ đó mà gọi là nước trà gì chứ. Mùa xuân hái ít lá non của cây sơn trà hay cây lê gì đó, để dành bây giờ pha nước coi như là trà, làm sao có mùi vị giống trà được chứ?
Năm nay nhất định cô phải làm một ít trà dưỡng sinh cho mọi người uống, đảm bảo uống còn ngon hơn cây sơn trà và cây lê.
Cô chào hỏi với những người kia rồi đến vườn hoa đi dạo.
Nay cô phụ trách mấy vườn rau nên cơ bản không có sâu bọ gì cả, một ruộng rau xanh um tươi tốt, quả to nặng trĩu. Đậu cô ve, cà tím, dưa chuột, cà chua đều hái không kịp, nhất là những trái bí vuông, nhà nào cũng thu hoạch được rất nhiều, đến lúc đó ít nhất mỗi nhà cũng có thể trữ mười mấy trái, nhiều thì có thể trữ mấy chục đến trên trăm trái.
Mạc Như nhìn vườn rau nhà mình, cô hái những trái chín cất vào trong không gian, rồi bưng một ít dưa chuột và cà chua mang về.
Chu Bồi Cơ vội chạy đến trước mặt Chu Minh Dũ giành trước: “Cảm ơn nhé, đang khát quá đi mất.” Hắn nhận từ tay Mạc Như rồi để trên miếng gỗ bên cạnh, cầm quả dưa chuột dùng tay chà sạch rồi cắn cái rụp.
Mạc Như có chút nhăn mặt, anh khát đến thế ư?
Vườn rau nhà cô không có thuốc trừ sâu, cứ cách ngày là lại tưới nước, thực ra không dơ bẩn gì, chỉ là bên trên có chút bụi bặm nhưng dù sao cũng vẫn phải rửa.
Chu Minh Dũ đi đến thùng nước rửa, Chu Bồi Cơ cười: “Sao mấy người lại làm ra vẻ sạch sẽ thế, mày tưởng nước đó sạch à? Mày nhìn xuống sông mà xem, con vịt bơi lội và ị, con người cũng tắm rửa cũng tiểu tiện ở trong đó, mày dùng nước đó để rửa à? Ha ha ha.”
Chu Minh Dũ: ... Anh tiến đến dùng chiếc gáo nhỏ như hồ lô ở trong ấm đun nước, múc nước nguội rồi đưa cho Chu Ngọc Trung và chú Ba.
Mạc Như trợn mắt nhìn Chu Bồi Cơ: “Anh không biết nước là sạch nhất à, nếu theo lời anh nói, trong nhà có chuồng heo và có giếng nước thì không thể uống nước rồi, nước ngầm đều là hỗ trợ lưu thông.”
Vùng sông nước Giang Nam ở bên bờ sông. Rửa rau, giặt đồ, rửa bồn cầu, giặt giẻ lau nhà đều cùng trên một con sông, nếu mà như vậy thì mọi người khỏi sống nữa rồi.
Chu Bồi Cơ cười: “Hèn gì dưa chuột nhà các người lại to đến thế, nhà chúng tôi thì cong queo to cỡ lòng bàn tay.”
Thời điểm này không có bao nhiêu phân bón, dưa chuột tuyệt đối sẽ không mọc thẳng và to, mà sẽ cong queo to hơn ngón tay cái một chút. Nhưng trái của Mạc Như hái to hơn nhà bọn họ một vòng, mọng nước, ăn vừa tươi vừa giòn, giữa mùa hè nóng nực, ăn một miệng dưa chuột tươi mát, cả người trở nên sảng khoái hơn.
Mạc Như nói: “Nhà tôi không có sâu bọ.”
“Vậy cô có thời gian cũng đến vườn rau nhà tôi bắt sâu bọ đi, cô hái rau thỏa thích, thế nào?” Chu Bồi Cơ ăn xong dưa chuột, lại bắt đầu ăn cà chua, vừa ăn vừa khen không ngớt: “Ừm! Cà chua nhà các người ngọt hơn, trái mềm và chua ngọt, ăn thật là ngon.”
Nghe hắn nói ngon, Chu Minh Dũ lấy cho hắn thêm vài trái nữa, Chu Bồi Cơ cũng không khách sáo, lấy hết bỏ vào trong túi để dành ăn từ từ.
Mạc Như: Nhà các người không có cà chua sao? Rõ ràng đều là một loại như nhau...
Thời tiết nóng, Chu Minh Dũ đã lấy một chiếc đệm cỏ lúa mì để dưới gốc cây ngô đồng bên cạnh và bảo Mạc Như ngồi nghỉ ở đó.
Đến chiều, Chu Ngọc Trung và Chu Thành Tín đều không đi làm, đến khi mặt trời lặn về hướng tây thì bọn họ đã làm xong cửa rồi.
Tổng cộng có ba bộ cửa, đều là loại hai cánh chia đôi.
Cửa sổ có tổng cộng hai cánh trước, hai cánh nhỏ phía sau, còn có hai cánh cửa sổ gác lửng đầu chái nhà.
Thời điểm này, cửa sổ đều là kiểu song cửa, cố định không thể đẩy ra, ở giữa không có gương, mùa hè có điều kiện thì dán vải thưa, mùa đông dán giấy đóng kín cửa sổ.
Mặc dù Chu Minh Dũ muốn làm kiểu đẩy ra, nhưng công cụ có hạn, bởi vì bọn họ không mua được những thứ như chốt cửa, giấy rời… Cửa sổ bằng gỗ giữ gìn cũng rất phiền phức nên chỉ có thể như vậy.
Nhưng anh vẫn làm cửa sổ gác lửng trên đầu chái nhà thành cửa chớp kiểu nửa trên nửa dưới, bên trong là cửa sổ lưới, bên ngoài là một lớp cửa chớp ván đặc có thể đẩy ra, đóng lại cũng có thể kín và không có gió lùa.
Có hai cửa sổ, trong nhà sẽ đặc biệt thông gió, đến lúc đó gác lửng cũng sẽ không nóng nực. Đối với thiết kế này của Chu Minh Dũ, Chu Bồi Cơ vô cùng hứng thú, hắn chỉ muốn đến lúc đó cũng xây được căn nhà ba gian như thế.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là bọn họ không mua được sơn, ngay cả sơn mài hiện tại cũng không mua được, còn địa phương cũng không sản xuất trẩu trơn nên muốn chống thấm thì đúng là không còn cách nào tốt cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận