Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 820: Vấn đề

Chương 820: Vấn đề
Chương 820: Vấn đề
Ngụy Sinh Kim còn suy nghĩ mình gói có tệ đến như vậy không? Cũng không có gì khác so với cái mà người ta gói nhỉ, không phải chỉ là gói lại sao?
Chu Thành Chí nhìn một cái, cả một khu này đều không đạt chuẩn, giận dữ nói: “Ai làm việc hàm hồ như vậy, mày hàm hồ nông sản một lúc, nông sản hàm hồ mày cả năm, xem mùa thu ăn cái gì!”
Khu đó cách đó không xa là hai người Chu Diệu Hồng và Chu Viên Viên phụ trách, nhưng mà khúc này lại là của Ngụy Sinh Kim gói.
Chu Thành Chí thấy không ai phụ trách càng giận dữ hơn, “Ai phụ trách mảng này?”
Chu Diệu Hồng vừa muốn nói gì lại bị Chu Viên Viên giữ lại, kêu cô ta đừng xông xáo, dù gì cũng không phải hai người họ gói.
Chu Minh Quốc và Vương Ngọc Cần chạy qua, “Đội trưởng à, đây là sao vậy?”
Chu Thành Chí giận dữ nói: “Mảnh này mỗi người trừ hai điểm công tác!”
“Trời ơi!” Ngụy Sinh Kim ngay lập tức đứng lên, nói: “Đội trưởng, người nào làm thì người đó chịu, thật ngại quá, là tôi.”
Thấy Ngụy Sinh Kim đứng ra chịu trách nhiệm, Chu Thành Chí cũng không thể nói gì nữa, lại nhìn Khám Yến Nhi một cái, cô ta là đến phụ giúp, không phải là Lý Quế Vân thật, lại nhìn về phía Chu Minh Lâm giận dữ nói: “Mắt mày đạp ở dưới chân à, làm việc nhiều năm như vậy cũng không nhìn thấy? Không biết trông chừng à?”
Mặt Chu Minh Lâm đỏ ửng lên, cúi đầu nhẹ không nói gì cả.
Ngụy Sinh Kim nói với Chu Thành Chí: “Đội trưởng, tha thứ được thì tha thứ cho người khác đi, chúng ta biết lỗi rồi, sau này sẽ gói đàng hoàng.”
Chu Thành Chí nhìn thấy có người đứng ra chịu trách nhiệm cũng không nói gì nữa, chắp tay phía sau tối sầm mặt đi mất.
Chu Thành Nhân nhìn, nói với Chu Minh Lâm: “Sao con không đi cùng nhóm với anh hai con, đứng ở đây làm gì?”
Chu Minh Lâm ừm một tiếng, lén lén nhìn về phía Khám Yến Nhi một cái, sau đó bước về phía nhóm Đinh Lan Anh.
Cấy mạ khoai lang ngoại trừ gánh nước thì không phải là việc hao sức gì, đàn ông và phụ nữ một nhóm cùng làm việc, rất nhiều đều là mỗi nhà một nhóm, phụ huynh phụ trách kiểm tra thành quả, vậy nên ctct sẽ yên tâm hơn.
Mãi đến khi trời tối không nhìn rõ rồi mới tan làm.
Tâm trạng của Chu Thành Chí không tốt, mặt càng đen sầm.
Chu Thành Nhân lấy túi thuốc gõ ông ta, “Ông tối sầm mặt lại là chuyện gì, từ sáng đến đêm, cứ như là ai thiếu nợ ông vậy.”
Hai ngày trước rõ ràng mặt tối sầm mới chuyển tốt, kết quả mới được hai ngày thì lại như vậy.
Chu Thành Chí thở dài nặng nề, “Bao nhiêu ngày rồi, còn chưa mưa nữa!”
Chu Thành Nhân cũng nói: “Nếu không sao là Bát Long Trị Thủy chứ, không phải là nói không đâu.”
Vừa nói đến cái này bọn họ đều cảm thấy nặng nề, nhưng lại không thể tránh khỏi, những thành viên bình thường còn có thể không suy nghĩ không động não sống qua ngày, nhưng bọn họ thì không thể.
“Mau cấy mạ khoai lang, rồi tiếp tục đào giếng đi.” Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
“Nếu như đào giếng, tốt nhất có thể đào được mạch nước ngầm.”
Nếu không có mạch nước ngầm ,thì chỉ có thể dùng để trữ nước, dùng một ít thì ít đi một ít, mỗi ngày còn thấm xuống đất nữa, mỗi ngày còn bị mặt trời nắng bốc hơi, hồ nước kia cũng không biết trữ được bao lâu.
Mùa thu có mưa hay không?
Mùa đông có tuyết hay không?
Đây đều là vấn đề.
Nhưng mà không cần biết thế nào, không thể nào bởi vì hạn hán có thể xảy ra, mà không đào kênh trữ nước nữa, không đi cố gắng nữa.
Chu Thành Chí không phải là người như vậy.

Hai ông cụ cũng không gấp đến nhà ăn ăn cơm, mà đến những nơi khác đi dạo, bọn họ bước về phía Bắc của Thảo Bạc Nhi, đi được một chút thì bị một vườn rau thu hút ánh nhìn.
Rau trong đó đều bị ăn đến mức trở thành mạng nhện, bị ăn đến mức nhìn hơi sợ hãi.
“Sâu ở đây lợi hại như vậy sao?” Hai người giật hết cả mình, lại vội nhìn xung quanh.
Lần trước đi vòng vòng vẫn là trước khi thu hoạch lúa mạch, đi vòng vòng để xem lúa mạch, sau này bận cày ruộng, kéo nước tưới ruộng, trồng ngô, trồng hạt dẻ đậu cấy mạ khoai lang, thì bọn họ cũng khá bận, đều không có thời gian đi khắp nơi xem thử.
Xem như vậy một cái đúng là khiến người ta sợ hãi, rất nhiều nơi lại bị sâu ăn hết rồi!
Chu Thành Nhân nói: :”Đội chúng ta thì cũng còn tạm.”
Không chỉ là đội sản xuất của bọn họ, ba đội còn lại cũng còn được, nên là bọn họ hoàn toàn không nghĩ về phía này.
Nghĩ như vậy, việc đơn giản hơn hết, đó chính là lúc Mạc Như bắt sâu thì tiện thể bắt luôn cả ba đội kia.
May mà bọn họ có lao động tiêu biểu. nếu không… đừng nói là không trời mưa ,bị sâu ăn thì cũng ăn hết rồi.
Trời khô không mưa, sâu bọ hoành hành, đúng thật là việc mà các nông dân già cũng không có cách nào, bọn họ không thể điều khiển, cho dù có siêng năng đến mấy cũng có lòng không có sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận