Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 536: Bắt đền cô

Chương 536: Bắt đền cô
Chương 536: Bắt đền cô
Lý Quế Hoa nói rất trôi chảy, hầu như không nhìn thấy Trương Thúy Hoa, Mạc Như và những người khác bối rối, không muốn nói chuyện với bà ấy.
Dìm chết ư, sao bà nhiều trò thế?
Trương Thúy Hoa nháy mắt với Mạc Như bảo cô đi trước, không cần nghe bà cụ nói nhăng nói cụi.
Mạc Như vội chuồn ra ngoài, không nói được thì phải trốn, loại người này cả đời cũng đừng qua lại.
Nào ngờ Lý Quế Hoa không chịu buông tha cho cô, ánh mắt cứ dán lên người cô, thấy cô định đi lập tức hét to: “Này con dâu, cháu đừng đi, đến đây ngồi xuống trò chuyện chút nào. Chạy đi đâu thế? Người lớn còn ở đây, mời mọc như thế mà cháu còn muốn đi, cháu không coi người lớn ra gì à? Là chê chúng tôi không thân thiết hay là thế nào?”
Mạc Như chưa từng gặp bà cụ nào xỏ lá như thế, nhất là người thân trong nhà.
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì đây cũng là lần đầu tiên.
Giây phút ấy, cô không biết là nên đi hay ở lại, nếu trực tiếp bỏ đi thì chắc có lẽ bà cụ lại nhảy xuống chỉ vào mũi cô và la mắng.
Trương Thúy Hoa vừa định nói điều gì, Lý Quế Hoa cho Lý Quế Vân một cái tát, quát to: “Dì ba đừng nói gì cả, tôi từng nói, tại tính khí tốt nên nuông chiều mấy đứa con dâu chẳng ra làm sao. Nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, đúng là cười sặc sụa. Xưa nay đàn ông là trời, phụ nữ là đất, đàn ông lo việc bên ngoài, phụ nữ lo việc trong nhà, đàn ông cày cấy nuôi gia đình, phụ nữ giúp chồng dạy con, đây đều là lẽ bất di bất dịch, quy định bao nhiêu năm nay của lão tổ tông. Sao đến hiện tại, không biết bản thân nặng mấy cân mấy lạng, muốn sửa đổi ư?”
“Cũng đừng nghĩ bản thân được chọn là chiến sĩ thi đua thì tỏ ra ghê gớm, kiêu ngạo vênh váo coi thường người khác, không muốn nghe lời người già. Cá không ăn muối cá ươn, đây cũng là những câu châm ngôn rất hữu hiệu. Một người phụ nữ đã lấy chồng, làm con dâu nhà người ta rồi thì phải đoan trang và an phận, phải biết bản thân mang họ gì.”
“Không ở nhà chăm lo cho ba mẹ chồng, chăm sóc con cái, cứ nhập hội với chị em dâu suốt ngày chạy ra ngoài lăng xăng để làm gì? Đó gọi là 颠仙, đó không phải là chuyện con dâu nhà đàng hoàng nên làm.”
“Các người đừng nghĩ tôi đến để bới lông tìm viết. Đây là tôi muốn tốt cho các người, muốn tốt cho con dâu, không phải đến để cự cãi qua lại. Tôi cũng không phải là nói xấu cháu, đây là tôi nhắc nhở cháu, muốn tốt cho cháu, muốn tốt cho người thân chúng ta.”
“Bác hai nhà dì ba, cô đừng nghĩ là tôi lo chuyện bao đồng, tôi thực sự muốn tốt cho gia đình các người. Cô nói xem, khó khăn lắm mới lấy được một cô con dâu, bao nhiêu sính lễ mang ra cũng đừng để lãng phí. Khó khăn lắm mới cưới được cô con dâu về, không chỉ bảo đàng hoàng, để nó nói năng tùy tiện không biết chừng mực, ra ngoài chạy lăng xăng, như thế thật chẳng ra gì, đúng không?”
Trương Thúy Hoa đã không biết nói gì mới phải, bà tức giận trong vô thức chỉ muốn mò cái chổi đánh đuổi người ra ngoài.
Khi Lý Quế Hoa bắt đầu lải nhải, Lý Quế Vân còn muốn khuyên Trương Thúy Hoa và Mạc Như đừng có tức giận, chị cả không có ý xấu, chỉ là lo nghĩ cho vãn bối để tránh gặp bất hạnh như Yến Nhi. Nhưng bắt đầu từ câu nói thứ hai, bà ấy đã bắt đầu không khuyên được nữa, bà ấy nghĩ chắc không phải là chị cả phát điên vì chuyện Yến Nhi bị làm nhục rồi chứ.
Lúc này, bà ấy ở đó không chỉ thấy bối rối, mà chỉ muốn tìm một khe hở để chui vào.
Đã mấy lần bà ấy liên tục kéo Lý Quế Hoa: “Chị cả! Chị cả! Chị đừng nói… Chị đừng…”
Nhưng mỗi lần bà ấy chưa nói ra thì đã bị Lý Quế Hoa ngắt lời: “Cô đừng ngắt lời tôi, tôi vẫn chưa nói xong.”
“Sao? Lời chị cả nói không có tác dụng rồi sao? Cô nghe đây, sao lại không biết lớn nhỏ như thế, cứ ngắt lời nói của tôi?”
Cũng không biết là mắng chửi em gái mình hay là Trương Thúy Hoa.
Cứ như thế, bà ấy blab la nói khoái chí.
“Bác hai nó này, cô phải trông chừng đứa con dâu này cho kỹ, nếu không trông chừng thì đến lúc nào đó thực sự ra ngoài gây chuyện thì chẳng những hại người còn hại mình.”
Mạc Như quệt tay lên quần, cô rất cố gắng mới kiểm soát được sự kích động muốn lấy chiếc nồi sắt trong không gian ra đập, sợ là đập bẹp bà cụ.
Nếu chẳng phải nể mặt dì ba thì cô thực sự muốn nhảy đến tát bà cụ hai cái.
Bà nói xem có phải bà điên rồi không, con gái bị người khác làm nhục, không đi tìm tên súc sinh đó tính sổ, chạy đến đây làm càn?
Bà có vấn đề gì à?
Tôi còn tưởng bà thật thà, con gái bị làm nhục không dám lên tiếng, chỉ có thể nuốt giận, hóa ra là không hiền lành chút nào, hóa ra bà là một bà cụ như thế.
Bà bảnh lĩnh như thế, sao không đi tìm Khám Nhật Sơn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận