Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 551: Chương 551: Muốn gả cho anh ấy(4)

Chương 551: Chương 551: Muốn gả cho anh ấy(4)
Chương 551: Muốn gả cho anh ấy(4)
Trước đó anh ta vẫn luôn làm công việc hậu cần của bộ chỉ huy, phụ giúp điều độ dầu lương thực, rau xanh…
Lúc này, anh ta đến tiền tuyến nhìn một cái, không kìm được thấy hoang mang.
Hiện tại đã luyện sắt thép được hơn hai tháng, những người nông dân này người nào người nấy mệt đến mức da bọc xương, cảm giác cuồng nhiệt và tích cực ban đầu đã không còn nữa, hiện tại là bị ra lệnh ép buộc, trên mặt đã không còn vệt sáng lúc ban đầu, người nào người nấy trông hơi đờ đẫn, mỗi ngày đều làm công việc lặp đi lặp lại như máy móc.
Trong số họ có người trên đầu buộc vải trắng, nói là rút cờ trắng, chỉ bởi vì nói một câu là “Công cuộc luyện sắt thép này khi nào mới kết thúc”,bị công kích đầu hàng chủ nghĩa, bị phê bình một trận, buộc cờ trắng lên, chờ sau khi cải tạo mới được tháo xuống.
Mùa đông này ở ngoài lạnh lắm, nhưng nhiều người chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, giày cũng rách đến mức chỉ còn mỗi đế giày và vài sợi dây để lộ đôi chân sờn, rất nhiều người còn đang chảy mủ chảy máu, người nào cũng lạnh đến run rẩy.
Lữ Ái Linh dù gì cũng là phụ nữ, nhìn thì hơi sợ hãi, nhưng cũng không dám nói gì.
Đi thẳng một đường đến bộ chỉ huy, các cán bộ công xã Liễu Hồng Kỳ và Tương Ngọc Đình đều mệt mỏi cả người, nhưng mà khẩu hiệu thì vẫn phải hét lên, giọng khàn đứng đó hét khẩu hiệu đón tiếp phó bí thư Lữ.
Liễu Hồng Kỳ mới hơn bốn mươi tuổi, so với nửa năm trước, hiện tại vừa đen vừa ốm, tóc dài nửa tấc đã trắng xóa hết.
“Xin bộ chỉ huy yên tâm, xưởng sắt thépsố một nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ vượt bậc!”
Bí thư Lữ gật đầu, vỗ nhẹ vai ông ta: “Bí thư Cao rất yên tâm vềanh, đặt kỳ vọng cao, tốt lắm.”
Ông ta nói với Lữ Ái Linh: “Để đảm bảo cung cấp lương thực cho xưởng sắt thépsố một, tăng một ít dinh dưỡng, ngoài ra nghĩ cách điều được một lô giày bông áo bông cho những chiến sĩ sắt thép khó khăn nhất mặc vào. Bọn họ luyện sắt thép vì Đảng và nhân dân, chúng ta không thể để họ chịu đói chịu lạnh.”
Lữ Ái Linh nói: “Bí thư yên tâm, quay về tôi sẽ phản ánh tình hình, đưa xin phép lên trên.”
Liễu Hồng Kỳ và những người khác cùng với bí thư Lữ đi tham quan khắp nơi ở xưởng sắt thép, bởi vì trong xưởng sắt thép bụi bặm đầy trời, tất nhiên là không đi vào trong mà chỉ dừng ở bên cạnh, nhìn một chút công trường luyện than, quặng, đống than đá…cưỡi ngựa xem hoa xem một cái, sau đó quay về bộ chỉ huy ăn cơm.
Trong bữa ăn, bí thư Lữ lại khen Liễu Hồng Kỳ vài câu, công xã Hồng Kỳ người tài nườm nượp, đồng chí Mạc Như chiến sĩ thi đua bông tiêu biểu chođại đội Tiên Phong, hiện tại lại là kiểu mẫu phụ nữ, đích thân cô ta đưa giấy khen và cờ tuyên dương.
Liệu Hồng Kỳ bất ngờ : “Đều là sự quan tâm đào tạo nhân dân của Đảng, toàn thể thành viên của công xã Hồng Kỳchuẩn bị bất kỳ lúc nào.”
Bí thư Lữ mỉm cười.
Lúc này, Lữ Ái Linh nhắc nhở ông ta, ông ta tiện thể nói luôn cả việc xưởng làm giấy của đại đội Tiên Phong.
Liệu Hồng Kỳ lập tức nói: “Việc này công xã vẫn luôn ghi nhớ, đáng lẽ định sau khi phóng vệ tinh sắt thép đầu tiên sẽ điều một số lao động nam từ đại đội bọn họ về làm giấy, ai ngờ mọi người nhiệt tình đến vậy, luyện sắt thép mê mẩn lại phóng tiếp vệ tinh thứ hai. Bí thư Lữ nhắc nhở như vậy thì đúng là nên đưa vào lịch trình, phải sắp xếp trong hai ngày này thôi.”
Bí thư Lữ gật đầu, cũng xem như là không có hứa suông với kiểu mẫu phụ nữ, chuyện nào hứa với cô thì đã làm rồi, còn về việc công xã sắp xếp như thế nào thì là việc của bọn họ không liên quan đến cô ta.
Ăn cơm xong, bí thư Lữ lấy lý do là bộ chỉ huy bận rộncông việc, cáo từ rời khỏi. Nội bộ bộ chỉ huy cũng đầy vấn đề, trước đó lại bắt đầu phản đối vận động điều chỉnh, yêu cầu chấn chỉnh thuyết hoài nghi, phe xem xét, đương nhiên là cô ta không thể đi quá lâu.
Chờ sau khi bí thư Lữ rời khỏi, Liễu hồng kỳ và Tương Ngọc Đình họp một cuộc họp nhỏ, quyết định điều một đội năm mươi lao động nam của đại đội Tiên Phongvề làm giấy ở xưởng làm giấy trước.
Đội một hiện tạidoChu Thành Chí quản lý, ông là trung đội trưởng, cũng là đội trưởng của tiểu đội mình, chủ yếu là đội một và đội hai của đại đội Tiên Phong.
Dù gì đội một bọn họ đã lập nhiều công lớn, quay về nghỉ ngơi một chút cũng là điều nên làm, cùng lắm thì điều lao động của các đại đội khác qua.
Không phải các lao động nam của các công xã khác đều đến luyện sắt thép, dù gì cũng phải phụ giúp thu hoạch vụ thu và trồng trọt vụ thu.
Thực ra kể từ sau khi phóng vệ tinh thứ nhất, các lao động nam của các công xã khác đã luân phiên quay về thu hoạch mùa thu trồng ruộng, chỉ có những đại đội gần xưởng sắt thép của công xã Hồng kỳ, các lao động nam về cơ bản chưa từng về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận