Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 677: Nhà địa chủ

Chương 677: Nhà địa chủ
Chương 677: Nhà địa chủ
“Sỏa Ni!” Thôi Công Bình lại gần cô, muốn cô nhớ đến anh.
Một tiếng “bốp”, Mạc Như tát hắn một cái thật mạnh.
Ngoài Chu Minh Dũ ra, ai cũng không ngờ, ai cũng kinh hãi sững sờ.
Mạc Như hừm một tiếng, một cái tát quá hời cho anh ta.
Chu Minh Dũ: Vợ đánh hay lắm.
Thôi Công Bình: A a a a, sao nói động tay là động tay ngay, một Mạc Sỏa Ni dịu dàng nhát gan đâu rồi? Anh ta không giận dữ, mà chỉ kinh ngạc nhìn Mạc Như.
Mạc Ưng Long nở nụ cười, nói với Mạc Như: “Cô về nhà trước đi, tôi đi nói với ba mẹ cô.”
Chu Minh Dũ đột nhiên nhớ ra, trong ký ức của nguyên chủ có người này, chỉ là gặp một lần không nghĩ gì nhiều, anh ta là Mạc Ưng Long, là anh họ con nhà bác cả của Mạc Như.
Thấy Mạc Ưng Long quay người đi, Chu Minh Dũ nắm tay Mạc Như: “Đi thôi, chúng ta về nhà đợi.” Anh tiện tay cầm cái giỏ xách của Mạc Như.
Thôi Công Bình nói: “Này, dáng người thấp bé sao không có phép lịch sự nào cả, đến nhà ba vợ có ai như anh không?”
Chu Minh Dũ không thèm đếm xỉa đến anh ta, anh cùng Mạc Như bỏ đi.
Cả hai đi vào trong thôn, phát hiện trong thôn cũng trần trụi, chỉ có những cây non to bằn ngón tay vừa mới được trồng vào mùa thu, đã chết cóng hơn một nửa rồi.
Trong thôn không có người trẻ tuổi, chỉ có một số cụ già và trẻ con, họ tò mò nhìn khi thấy hai người là người lạ.
Mặc dù Mạc Như không có bao nhiêu ký ức, nhưng đã cùng Chu Minh Dũ tìm được nhà rất thần kỳ.
Thậm chí cô còn biết nhà họ Mạc vốn sống ở vị trí trung tâm phía bắc thôn, căn nhà to nhất, hiện tại đã chuyển thành đại đội, bí thư đại đội cũng sống ở đó.
Sau đó, nhà họ Mạc bị đuổi đến căn nhà dột nát nơi hoang vu góc đông bắc của thôn, sân tường đổ nát, không có cổng, chỉ có ba căn nhà tranh, mùa hè dột mưa, mùa đông lọt gió.
Trước, sau, trái, phải đều không có hàng xóm, xung quanh chỉ có gia đình bọn họ, lẻ loi giống như một góc bị lãng quên.
Nay nhà họ Mạc vẫn sống ở đây.
Nhìn thấy sân trong còn tan hoang hơn cả gia đình nghèo nhất ở đội ba, Mạc Như khó chịu trong lòng.
Cô cùng Chu Minh Dũ đi vào trong sân, gọi một tiếng nhưng không ai trả lời.
Cô đi vào nhà nhìn, trong nhà chỉ có rổ lưới, không có nồi, gian phòng phía đông giường đất sụt lún, không có chiếu, chất một ít cỏ khô.
Gian phòng phía tây giường đất tốt hơn, trên giường đất có trải chiếc chiếu đã rách nát hơn một nửa, bên dưới lộ ra một lớp mỏng rơm lúa mì và rơm kê, trên giường đất cũng chỉ có một chiếc chăn bông rách nát và hai chiếc gối rách lòi ruột gối.
Trước mặt có một cái bị gãy chân, lót bằng gạch sống, trên bàn chỉ có mấy cái bát vỡ, còn có hai cái chậu sành bị rạn nứt và một vài đôi đũa gãy, ngoài ra thì chẳng có gì cả.
Ở gian nhà phía tây, núi có một cái động lớn, dùng cỏ lấp kín, gió lùa vù vù.
Cửa sổ phía nam không có giấy dán, dùng cái rèm cỏ cũ che lại cũng không dễ làm nên trong phòng như là hầm băng, vũng nước dưới đất đang đóng băng.
Trước kia, cô thấy nhà Triệu Hỷ Đông lười biếng, giường đất sập cũng không sửa, cả nhà đắp chung một chiếc chăn, cô thấy rất thê thảm.
Hiện tại nhìn lại, nhà họ Mạc còn thê thảm hơn bọn họ gấp trăm lần.
Nếu đã là ba mẹ của mình thì cô vẫn phải nghĩ cách giúp đỡ.
Trong nhà không có người, cả hai ra ngoài đợi.
Vừa đi vào trong sân, thấy một phụ nữ da đen cường tráng chạy lon ton vào trong, miệng la to: “Sỏa Ni! Cháu về rồi à?”
Đây là ai?
Mạc Như vô thức cảm thấy đây không phải là mẹ ruột của mình.
Quả nhiên, người phụ nữ tự giới thiệu: “Sỏa Ni, thím là thím của con ở căn nhà phía nam.”
Mạc Như trực tiếp giả ngốc, dù sao cô cũng không biết là ai.
Chu Minh Dũ giúp Mạc Như nói đỡ lời, hỏi mối quan hệ giữa người phụ nữ kia và nhà mẹ đẻ Mạc Như.
Chỉ vài câu nói đã hiểu rõ rồi.
Người phụ nữ này họ Tôn, tên là Kiện Nga, chồng là Mạc Thụ Tài.
Mạc Thụ Tài là cô nhi trong tộc được ông nội Mạc Như nhận nuôi. Những năm 46, 47 chia giai cấp, ông nội Mạc Như vẫn là địa chủ, bác cả là phú nông, ba là trung nông, nhà ông ta được xác định là bần nông.
Tôn Kiện Nga muốn kéo tay Mạc Như trò chuyện thân thiết, nhưng Mạc Như không cho cơ hội đó nên bà ta chỉ đành vừa đưa mắt nhìn chiếc giỏ tre trên giường đất, vừa trò chuyện phiếm với Mạc Như.
Đối với Mạc Như mà nói, đây là cuộc trò chuyện bối rối.
Cô không nhớ chuyện gì về Tôn Kiện Nga này, còn Tôn Kiện Nga lại liên tục khoe khoang mối quan hệ thân thiết của bọn họ.
“Sỏa Ni à, thím thấy đầu óc cháu cũng tỉnh táo hơn nhiều rồi có phải không?”
Mạc Như gật đầu.
Tôn Kiện Nga bắt đầu lau nước mắt: “Lúc nhỏ cháu là đứa trẻ ngoan, đều là do nhóm người họ Thôi lòng dạ ác độc đánh hỏng đầu cháu. Lúc đó thím nói, Sỏa Ni chúng ta có bệnh nhưng nhất định sẽ khỏe lại, đúng như dự đoán, chắc chắn là ông trời nghe thấy lời cầu xin của thím.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận