Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 456: Đồ hạ tiện(4)

Chương 456: Đồ hạ tiện(4)
Chương 456: Đồ hạ tiện(4)
Rất nhanh là mấy người Chu Thành Chí đến, nhìn thấy đám người gần như còn nhiều hơn người của đội mình cũng hết cả hồn.
Từ đầu là ông ta đã hầm hầm mặt, lúc này vừa mới đi rèn luyện gang sắt phơi xong về đương nhiên là càng đen hơn, đứng đó một cái, hơi hơi cúi đầu xụ mặt xuống, mím môi nhíu mày, ngay lập tức tạo cho người khác một áp lực rất lớn.
Các thành viên của đội hai, còn chưa có ai dám ngang ngược trên đầu Chu Thành Chí.
Triệu Phối Lan nhỏ tiếng nói: “Đội trưởng à, bọn họ… khó khăn lắm mới đến một chuyến, chỉ ăn một bữa cơm… không ăn nhiều, mỗi người ăn một miếng thịt…”
“Còn muốn ăn thịt à?” Chu Thành Chí nói giọng điều kỳ lạ, mặt tối sầm lại như sắp có sét đánh.
Vương Liên Hoa ôm con ở phía sau nhỏ tiếng nói: “Chúng tôi ăn ít một chút, tiết kiệm cho bọn họ nếm mùi vị một chút cũng được.” Để nịnh nọt mẹ chồng, cô ta còn cho chị chồng đưa con về ăn thịt.
Đan Điệp Cầm nói: “Tôi nói mấy người không nên ăn luôn, nhường cho bọn họ ăn.”
Triệu Phối Lan giận đỏ cả mặt, “Chúng tôi là người của đội hai, tại sao không ăn? Không ăn thì chúng tôi ăn gì? Lao động cũng có một phần của chúng tôi.”
Ngô Mỹ Anh cười nhạo nói: “Cũng có một phần của bọn họ à?”
Triệu Phối Lan: “Họ là ba mẹ tôi, ba mẹ sinh tôi nuôi tôi, ăn miếng thịt thì đã làm sao? Con cái có thịt ăn, không cho ba mẹ ăn, không phải là súc sinh sao?”
Đũa này là vơ cả nắm đó.
Ngô Mỹ Anh nói: “Trời, chúng tôi mệt sống mệt chết đi thu hoạch mùa thu, mấy người lại còn có thời gian đưa thư về nhà mẹ đẻ, các người cũng được lắm? Được thôi, đừng ăn hết, về nhà mẹ đẻ kêu người, gọi ba mẹ anh chị em chú bác đến hết, đều là người thân, sao lại có thể lệch như vậy được? Không được thiếu ai cả!”
Triệu Phối Lan hét lên: “Dựa vào cái gì chứ, họ hàng các người cũng đâu có đến, họ hàng chúng tôi đến hết rồi? Sao còn có thể đi kêu người? Còn có chút thịt này thôi, kêu người nữa làm sao mà đủ ăn?”
Nếu như còn thêm người, họ hàng bọn họ làm sao mà nếm được nữa?
Nếu các người đã không gọi, thì đừng gọi nữa, người của chúng tôi đến rồi, cho người của chúng tôi không phải được rồi sao?
“Sao các người tính toán chi li vậy? So sánh cái này hay ho lắm à?” Triệu Phối Lan uất ức lắm, cô ta sinh được thằng con trai, mẹ chồng cũng đối xử với cô ta rất tốt, nói cho cô ta ăn trứng gà, ăn thịt, tiếc là nhà không nắm quyền, chỉ có thể chờ nhà ăn chia.
Bây giờ nhà ăn chia rồi, hôm qua ăn thoải mái, cô ta cũng không hưởng được chiếu cố đặc biệt, hôm nay cô ta kêu ba mẹ em trai chị dâu đến ăn thịt một bữa thì đã làm sao?
Có gì sai sao?
Cô ta chỉ Mạc Như: “Hôm qua một mình cô ta ăn một tô to, chắc chắn không ăn hết, đem ra cho mọi người không phải được rồi sao?”
Mạc Như: … Lại liên quan gì đến tôi?
Chu Minh Dũ bèn ôm lấy eo cô ấy, lạnh lùng nói: “Nếu như một mình cô có thể nhặt ba mươi mẫu bông gòn, bắt sâu của ba mươi mẫu đất, một ngày cho cô ăn một con heo.”
Đừng được voi đòi tiên.
Triệu Phối Lan ngay lập tức khóc lóc, “Sao còn ăn hiếp người khác chứ? Các người ăn thịt, tôi kêu ba mẹ tôi đến ăn thử thì đã làm sao chứ? Ba mẹ tôi lớn từng tuổi này, cả năm chưa từng ăn thịt. Tôi đẻ được đứa con trai, mẹ chồng tôi cũng nói tôi nên ăn thịt một bữa, nên cảm ơn nhà họ Triệu đó.”
Sao các người lại không thấu hiểu tình lý, vô lý như vậy, không cho tôi ăn chứ?
Cô ta vừa nói vừa đau lòng phẫn nộ, chỉ vào Mạc Như: “Cô ta đến thẳng con trai cũng không đẻ ra được, dựa vào cái gì cho cô ta một tô thịt ăn riêng!”
Cả đám người bị cô ta làm ngây người, cô đẻ con trai liên quan gì đến chúng tôi! Cô còn dám so sánh với anh hùng bảo vệ bông gòn! Không phải người ta nhặt bông gòn đổi tiền về cô có thể ăn thịt được sao? Không phải người ta nhặt bông gòn thì cô có thể chia bông gòn?
Thím hai người ta còn có năm thằng con trai! Con trai thì giỏi lắm à? Cả thôn ngoại trừ đàn bà thì chính là đàn ông, không lẽ còn có loại thứ ba?
Trương Cấu nhìn Triệu Phối Lan, suýt nữa tự mình quê chết… sao mà, sao mà… chị ta cũng ngại mở lời, thực ra chị ta cũng có suy nghĩ đó, muốn đến nhà ngoại rước ba mẹ đến ăn chút thịt.
Chỉ là… Chị ta phải xuống ruộng nên chưa rảnh, hơn nữa nếu chị ta rước về chắc là mẹ chồng chị ta có thể đưa chị ta về cùng với nhà mẹ đẻ, vậy nên cũng chỉ có thể nghĩ một chút mà thôi.
Không ngờ Triệu Phối Lan nhanh tay như vậy, hành động thực tế.
Bây giờ nghe Triệu Phối Lan nói như vậy, trong lòng chị ta cảm thấy thật kỳ lạ, đột nhiên cảm giác Triệu Phối Lan đứng ở đó chính là mình, làm cô ta giật hết cả mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận