Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 357: Xưởng làm giấy (4)

Chương 357: Xưởng làm giấy (4)
Bây giờ Cao Dư Phi đang ở dưới quê, ở nhà Trần Ái Nguyệt, sau khi tiếp xúc nhiều thôn cũng cảm thấy đội hai của thôn họ Chu là thú vị nhất, bọn họ không thông đồng làm bậy, nhưng cũng không quậy phá vô lý, cho dù đối kháng với Trương Căn Phát cũng căn cứ lý lẽ, không để người khác bắt được cớ gì.
Quan trọng hơn là bắp của đội hai là tốt nhất!
Tuy rằng anh ta tự cao, nhưng mà bình thường tiếp xúc cũng hiểu biết Chu Thành Chí nhiều hơn, phát hiện ông già này không nhiệt tình như thế càng không nói lời ngon ngọt, nhưng mà có sao nói vậy, nói thì giữ lấy lời, cũng không ăn gian.
Anh kêu đội sản xuất làm gì đó, các đội trưởng sản xuất khác cho dù không vui trên miệng cũng nói được được được, quay lại thì không làm theo.
Còn Chu Thành Chi thì hoặc là không đồng ý, nói không khả thi, đồng ý rồi thì ông ấy sẽ làm đàng hoàng không cần phải lo lắng.
Bởi vì Mạc Như và Chu Minh Dũ khiến cho anh ta quyết định ở lại thôn họ Chu, lại bởi vì biểu hiện của Chu Thành Chí, khiến cho anh ta có cái nhìn và nhận thức khác hơn về bọn họ, đặc biệt là còn kêu anh ta làm cố vấn của xưởng làm giấy, còn hứa tặng giấy vệ sinh cho anh ta, vì vậy anh ta cũng rất sẵn lòng giúp đỡ.
Sáng sớm ngày thứ hai Chu Thành Chí dẫn đội, Chu Minh Dũ, Cao Dư Phi, Trương Kim Hoán mấy người cùng đến hợp tác xã mua bán.
Việc đại đội tiên phong thôn họ Chu mở xưởng làm giấy hợp tác xã mua bán cũng biết, đặc biệt là Chu Minh Dũ còn cố ý nói với Phùng Như, Trần Cương, lúc hẹn mang sản phẩm đến bọn họ sẽ giúp đỡ sẽ nói trước với chủ nhiệm Thường.
Bởi vì Chu Minh Dũ đi theo con đường cửa hàng bách hóa trong huyện, có chỉ thị đồng ý mua hàng trong huyện, vậy nên tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Tranh chấp duy nhất chính là định giá.
Chủ nhiệm Thường cho rằng bọn họ làm giấy thủ công chắc là sẽ rẻ hơn xưởng làm giấy làm ra, vậy nên một xấp của xưởng lớn hai hào, bọn họ sẽ phải một hào rưỡi.
Những người khác đều cảm thấy không có vấn đề, dù gì một hào rưỡi cũng là tiền, một cân than mới hơn một xu, rơm lúa mạch thì ở đâu cũng có…
Chu Minh Dũ không đồng ý, anh tính toán cho mấy người Chu Thành Chí, “Chúng ta còn có hơn mười người lao động đó, mỗi người mười điểm công tác mỗi ngày.”
Các nông dân già theo thói quen không tính toán giá trị sức lao động, dù gì không làm giấy thì bọn họ cũng phải làm rẫy.
Nghe anh nói như vậy xong, Cao Dư Phi nói: “Có lý.”
Chu Minh Dũ lại nói: “Chúng ta làm giấy thủ công, trong đó không có thêm chất tẩy trắng, cũng không có thêm các chất hóa học khác, sạch sẽ hợp vệ sinh hơn.”
Lúc này một số giấy vệ sinh của các xưởng làm giấy nhỏ làm ra là màu đen nâu, chủ yếu được làm từ rất nhiều giấy thải, những giấy thải này có báo, sách, giấy vệ sinh đã dùng, thậm chí có rất nhiều được thu hồi từ nhà vệ sinh công cộng, ngâm thẳng vào trong hồ làm nguyên liệu. Sau khi ra cũng không cần tẩy trắng, làm hồ giấy luôn, vậy nên các loại màu cũng hòa vào trong đó, màu giấy đưa ra tất nhiên là kỳ lạ.
Các kiểu sát khuẩn thì lại càng không.
Lúc này giấy vệ sinh quá ít, hoàn toàn là cung không đủ cầu, có dùng là được lắm rồi, cũng không ai lựa chọn vấn đề sát khuẩn hoặc là vệ sinh.
Cho dù là giấy vệ sinh màu đen nâu vừa đen vừa thô vừa giòn kia, cũng chỉ cung cấp giới hạn trong thành phố, dưới quê không có.
Vậy nên Chu Minh Dũ cảm thấy bây giờ thị trường bên mua, chỉ cần có là có người mua, hoàn toàn không lo lắng việc bán.
Trần Cương cười nói: “Chu Minh Dũ, vậy đội các anh muốn định giá bao nhiêu?”
Chủ nhiệm Thường cực kỳ không vui, trước giờ đều là hợp tác xã mua bán định giá, không có đội sản xuất tự định giá!
Đáng lẽ ông nghĩ định giá thấp một chút, lúc đưa qua cửa hàng bách hóa lấy cớ phía vận chuyển thêm vài xu, như vậy mình cũng có thể hưởng lợi từ trong đó.
Chu Minh Dũ cười nói: “Chủ nhiệm Thường, xã trưởng Trần, chúng tôi không có văn hóa không biết tính toán, tôi nói thử các anh chỉ đạo giúp chúng tôi, chúng tôi đốt than đá, than đá vừa mắc vừa không dễ mua, còn phải mua vôi sống, rơm lúa mạch thì dễ rồi, nhưng sau khi thu hoạch đội sản xuất không có cỏ đốt còn phải mua củi đốt, như vậy củi lại phải tốn tiền. Ngoài ra chúng tôi có mười lăm lao động trai tráng ngày đêm không ngừng làm việc, mỗi ngày mười điểm công tác, còn phải ăn uống. Các vị lãnh đạo, mời các anh tính toán giúp một chút, phải bao nhiêu thì chúng tôi mới không làm không công, cho dù là hòa vốn cũng được.”
Trương Kim Hoán nghe Chu Minh Dũ nói như vậy, mới nhận ra mình hoàn toàn không nghĩ đến các vấn đề ngày. Kéo dài như vậy, thì xưởng làm giấy không phải là do Chu Minh Dũ quyết định, mình không còn địa vị nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận