Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 159: Cảnh cáo (2)

Chương 159: Cảnh cáo (2)
Cô tìm Chu Minh Dũ nói suy nghĩ của mình nói cho anh biết: "Út Năm, chúng ta không thể mặc kệ chuyện nhà ăn lớn, nếu bác đội trưởng mặc kệ Trương Căn Phát thoải mái thì không được đâu. Đến lúc đó, nếu Trương Căn Phát làm căng vậy thì xong đời rồi.”
Tuy rằng cô biết không có khả năng thay đổi đại cục, thậm chí có chút không muốn trực tiếp nhúng tay vào những điều này, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì trốn tránh cũng không phải là biện pháp. Thay vì trốn tránh, không bằng cẩn thận suy nghĩ cách ứng phó, không thể giải quyết nhưng có thể né tránh, làm thế nào để nghênh đón trận mưa bão này với tổn thất nhỏ nhất.
Mấy ngày nay Chu Minh Dũ cũng một mực suy nghĩ về chuyện này, nghe cô nói xong, anh liền nói. "Đi thôi, chúng ta về nhà nói với các bác về chuyện ở Cổ Gia Câu.”
Cô lấy nước cho Chu Minh Dũ rửa tay chân, hai người về nhà, các ông vẫn còn ở trong sân nhỏ uống rượu hút thuốc nói chuyện phiếm.
Chu Minh Dũ cầm một cái ghế nhỏ đi qua ngồi xuống, uống một ngụm nước: "Bác đội trưởng, cháu có tình huống muốn báo cáo với các bác.”
Chu Thành Chí nhìn anh, cười nói: "Được rồi, có chuyện gì, cháu báo cáo bác nghe một chút.”
Bọn họ đều cho rằng Chu Minh Dũ nói những lời trẻ con cho nên không coi trọng lắm.
Chu Minh Dũ: "Trên đường cháu và Sỏa Ni đi qua rất nhiều thôn, có thôn tên là Cổ Gia Câu đã mở nhà ăn lớn.” Sau đó, anh nói với tất cả mọi người về những gì anh đã thấy và nghe.
Khi anh nói đội tìm kiếm lương thực đều đến từng nhà lục soát lương thực, còn ra tay đánh những người dám cất giấu lương thực đến đầy thương tích, thậm chí có người sợ tới mức ném lương thực cất giấu xuống mương... Khi nghe tất cả những điều này, họ cảm thấy không thể tin được.
Chu Thành Lễ nói: "Minh Dũ có phải cháu nhìn lầm hay không, không có khả năng như vậy, bây giờ đều là xã hội gì rồi, không phải lúc đánh đuổi thổ hào.”
Những thủ đoạn này rõ ràng chính là lúc đánh đuổi thổ hào, đối phó với địa chủ, vì sao hiện tại còn dùng để đối phó người của mình?
Những người ở lại đều là nông dân nghèo và hạng trung lưu, cũng không phải địa chủ thổ hào.
Chu Thành Nghĩa nói: "Tôi nghe có vẻ không giống giả, trước kia cũng đã từng nghe đến Cổ Gia Câu, bí thư và đại đội trưởng đại đội của bọn họ còn tàn nhẫn hơn so với Trương Căn Phát.”
Chu Thành Chí cũng nghe cán bộ xã nói qua, lúc này vệ tinh lương thực của Cổ Gia Câu rất lớn, lập tức trở thành đại đội tiên tiến nhất của xã Song Câu, chỉ tiếc chậm hơn xã Vọng Tiên mấy ngày.
Chu Minh Dũ nói: "Thôn chúng ta phải nắm chắc chừng mực, nhất định không thể để biến thành như vậy. Cái nhà ăn công cộng này nhất định phải do người của chúng ta quản lý, không thể rơi vào trong tay loại chó hoang như Trương Căn Phát.”
Một khi rơi vào tay ông ta, chính là thôn Cổ Gia Câu thứ hai.
Mọi người gật gật đầu.
Chu Thành Lễ nói: "Chắc cũng không đến nỗi như thế, mỗi lần nhìn thấy, ông ta đều cười ha hả, hẳn là không xấu như vậy.”
Chu Minh Quốc nói: "Chú Tư, mấy kẻ xấu bề ngoài đều cười ha hả, điển hình là mặt hổ cười.”
Mọi người lập tức nghị luận sôi nổi, thương lượng làm sao mới tốt, có người nói hay là trực tiếp không làm, vẫn là mỗi nhà tự ăn.
Chu Minh Dũ nói: "Không làm cũng không được, nếu cấp trên có văn kiện xuống, nhà ăn công cộng nhất định phải làm không thể làm khác, nếu không dễ dàng bị xử lý như một bài học điển hình.” Cái này cũng đã từng có vết xe đổ, tất cả mọi người đều là người từng trải, ở trong thôn kiến thức rộng rãi, trong lòng cũng có tính toán.
Nghe nói khi đó có một số nhà không muốn vào xã cao cấp, có người làm khác, sau đó bị xã điểm danh, trực tiếp tịch thu gia súc và đất đai vào xã. Trước đây gia súc sung công vào xã đều là trong đội dùng giá tương đương mua lại, nhưng sau đó gia súc bị cưỡng chế sung công vào xã thì sẽ không có tiền, bởi vì bọn họ là bị xử phạt chứ không phải tự nguyện hợp tác.
Cho nên chuyện làm nhà ăn cũng không có cách nào cứng rắn kháng cự, bởi vì đây không phải là ý thích riêng của Trương Căn Phát mà là chính sách chung.
Nhưng làm sao bây giờ, nhất định phải tự mình quyết định, tuyệt đối không thể giao quyền chủ động cho một tên khốn nạn như Trương Căn Phát.
"Trương Căn Phát ở Đội hai chúng ta không có căn cơ và uy tín, ông ta nói chuyện không dễ sai bảo. Đến lúc đó, trước tiên nghĩ biện pháp chế trụ ông ta, bảo ông ta phải làm dựa theo biện pháp của chúng ta.” Chu Minh Dũ chỉ ra điểm mấu chốt.
Chu Thành Chí gật gật đầu, Hồng Lí Tử có kiến thức, làm cho ông vô cùng ngoài ý muốn.
Chu Minh Quang nói: "Út Năm, chúng ta có biện pháp gì?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Minh Dũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận