Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1010: Nhập học đặc biệt (ba trong một) (8)

Chương 1010: Nhập học đặc biệt (ba trong một) (8)
Có những đứa trẻ đang chơi trên đường, nhìn thấy họ đạp xe đạp, đều ngưỡng mộ và chúng cũng ghen tị, tò mò, ào ào đuổi theo xem xem.
“Tôi chạy nhanh hay là xe đạp nhanh !”
“Khi nào tôi có thể có xe đạp chứ.”
Tới đầu hẻm, Chu Minh Dũ bẻ lái, đúng lúc Khám yến Nhi nấp từ cửa đi ra, dường như không nhìn thấy họ vậy, không trốn cũng không tránh. Chu Minh Dũ chỉ còn cách dừng chân đứng lại và để cô ấy đi trước.
Ai biết được Khám Yến Nhi ngược lại lại không đi qua, chỉ nhìn chằm chằm xe đạp và hai người họ.
“Yo, Sỏa Ni, mọi người đây là đi chạy quan hệ cho em trai đấy ư?”
Mạc Như liếc nhìn cô ấy, thiện cảm ban đầu dành cho Khám Yến Nhi đã mất từ lâu, cô thực sự không thể ngờ rằng tính cách ban đầu đã xấu như thế hay là do biến cố hay sự thay đổi mà trở nên xấu tính như vậy.
Nói thật là sống cùng một làng và còn là một gia đình, mọi người đều gặp mặt thân thiện hòa khí với nhau, rất ít người không có chuyện gì lại kiếm chuyện nói lời chua ngoa, bắt bẻ lỗi mà gây cãi vã.
Sau tất cả vẫn phải mặt đối mặt, cần thể diện chứ.
Cho dù không vui thì nói sau lưng thôi, ngoài mặt cũng đừng đem ra nói, lại càng không thể trực tiếp nói ra chuyện khó nghe trước mặt vậy.
Tỏ ra vô học, không có giáo dục và đáng hổ thẹn.
Gặp mặt cũng không mỉm cười, vác theo bản mặt kia cũng đủ người khác không chịu nổi, nói chuyện lúc nào cũng ngắt lời, phủ định, chối bỏ, phản bác, sỉ nhục, lăng mạ. Căn bản là không cần thiết phải thốt ra những lời ác độc thì chính là muốn tuyệt giao chăng.
Mạc Như cảm thấy Khám Yến Nhi đã vượt qua điều này và trực tiếp bước vào giai đoạn nói lời ác độc, khi nghe ngữ khí của cô ấy.
Loại người này Mạc Như không muốn để mắt đến, dù sao cũng không phải sống chung dưới một mái nhà, hoàn thoàn không cần thiết phải ứng đáp xã giao, chiếu lệ, qua loa là được rồi, tiết kiệm hơi sức.
Đáy mắt Chu Minh Dũ lóe len tia sáng, cố ý nói: “Chạy quan hệ cái gì?”
Mạc Như không kiên nhẫn với Khám Yến Nhi, thúc giục hắn: “Tiểu ngũ, đi thôi anh, đi ăn cơm.”
Tuy nhiên, Khám yến Nhi không chịu nhường đường, mỉm cười nhìn Chu Minh Dũ, “Đừng giả bộ nữa, các người không phải là chạy quan hệ cho việc em trai cô vào trường trung học cơ sở huyện ư? Dù sao các người có quen biết, đưa ít tiền, nói chút lời dễ nghe, không thi vào được thì cũng có thể vào được mà.”
Chuyện mà người khác dù có vỡ đầu cũng không làm được là bởi vì không có quen biết người, họ quen biết nên đương nhiên dễ làm hơn rồi.
Trong lòng Khám Yến Nhi cảm thấy rất chua xót, buồn.
Chu Minh Dũ bật cười, “Ha ha, cái này a.”
Khám Yến Nhi bộ dạng “Sao nào, tôi nói trúng rồi chứ gì, sau này đừng làm bộ thanh cao với tôi” nhìn họ.
“Chuyện này chắc cô hiểu lầm rồi, tiểu Sáng không đi học ở trường trung học cơ sở huyện, mà là phải đi đến trường trung học thực nghiệm khu vực, sau này phải ăn thức ăn được bày bán cơ.”
Nói xong, hắn tung chân đưa Mạc Như lao thẳng về trước.
Khám Yến Nhi vội vàng hoang mang lùi lại và suýt vấp ngã.
Tin tức về việc Mạc Ứng Sáng được đặc cách nhận vào trường trung học thực nghiệm ở khu vực đã lan truyền khắp đại đội trong nháy mắt. Chiến sĩ thi đua đã lợi hại, em trai trong nhà còn lợi hại hơn, địa vị sau này của chiến sĩ thi đua càng ổn định, vững chắc rồi.
Trương Thúy Hoa mừng rỡ như chính con cái trong nhà mình thi đậu vậy, cứ nói, đến lúc đó sẽ bày ra cỗ rượu, bà cho rằng là cô con dâu đại tiên đã đem lại nhiều vinh dự cho thôn làng và nhiều lợi ích thiết thực, làm bàn rượu náo nhiệt một chút, để những người đó đến tham gia, gom góp một chút thì sao đâu?
Tất nhiên phải như vậy!
Gom góp chút tiền có thể cho đứa trẻ đi học, có thêm trợ cấp ăn uống, rất tốt!
Sau khi tan học vào buổi tối, Mạc Ứng Sáng đều ngồi trên chiếc xe đạp của bạn cùng lớp Phạm Vĩnh Giang trở về nhà.
Thời tiểu học bọn họ là bạn tốt, nói là bạn tốt nhưng kì thực đa phần là Phạm Vĩnh Giang chạy theo Mạc Ứng Sáng. Miệng thì nói cậu ta bao che cho Mạc Ứng Sáng nhưng thực tế ngược lại thì là càng giống em trai hơn.
Cậu ấy lớn hơn Mạc Ứng Sáng ba tuổi, học không giỏi ở trường tiểu học nên bị đúp một năm. Ban đầu gia đình cho cậu ấy tốt nghiệp cấp một thì dẹp, không học nữa. Cậu ấy về quê hai năm đằng đẵng cũng là một nhân viên ghi điểm kế toán. Ai biết được kể từ khi làm bạn với Mạc Ứng Sáng cảm thấy bộ não đột nhiên bị ngón tay vàng điểm qua vậy, đột nhiên trở nên rõ ràng, tường tận thông suốt.
Chủ đề đấy thầy giáo dạy cậu ấy thế nào cũng không hiểu, được Mạc Ứng Sáng giảng qua thì cậu ấy thấy rất là đơn giản.
Chính là như vậy, vốn dĩ là hồ đồ tốt nghiệp thì thôi. Thế mà lại theo Mạc Ứng Sáng học tiếp lên trung học cơ sở rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận