Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 233: Tuỳ ý nuôi dưỡng (2)

Chương 233: Tuỳ ý nuôi dưỡng (2)
Nếu có quyết định cách chức Trương Căn Phát thì cũng chưa chắc mọi chuyện đã tốt hơn, thậm chí sẽ vì một đại đội trưởng mới không thân thiết với cấp trên sẽ gây phiền toái lớn hơn nữa cho người dân trong thôn.
Hiện giờ Trương Căn Phát làm đại đội trưởng, đội ba và đội bốn bị ông ta quản lí chặt chẽ, đội một và đội hai thì bằng mặt không bằng lòng với ông ta, tự làm chủ được một nửa, mọi người cũng hiểu rất rõ Trương Căn Phát, ông ta cũng chẳng chỉnh đốn được gì nữa cả.
Vậy nên Chu Minh Dũ cảm thấy anh nên coi Trương Căn Phát như một tấm lá chắn, ít nhất có thể đỡ được phần nào những áp lực từ bên ngoài đánh vào Chu Gia Trang.
Buổi tối anh phải thương lượng một chút với Mạc Như, cân nhắc nghĩ ngợi thêm. Chờ tới khi anh về đến nhà, phát hiện Trương Căn Phát đã chủ động dẫn người tới nhà ngồi.
Ở nhà Chu Minh Dũ, Trương Căn Phát không dám ra vẻ ông đây lớn nhất hất hàm sai khiến như ở nhà Trần Tú Phương, mà là cười thuận theo, tuy rằng ngoài cười nhưng trong không cười càng khiến người ta cảm thấy vô lại hơn.
“Anh hai, bà chị, nghe nói hai người ấp gà con để bán hả?”
Trương Thúy Hoa tức giận, “Tôi nói này đại đội trưởng, ông đừng tới đề cử chúng tôi lên nữa, nhà chúng tôi cả đời cũng chỉ biết trồng trọt thôi, làm sao có thể đi buôn bán được chứ? Quanh năm suốt tháng cho dù là bán heo cũng chỉ lấy được có hai đồng tiền, buôn bán cái gì mà buôn bán?”
Trương Căn Phát lại nghĩ tới tám đồng tiền kia của mình, răng đau nhức như sắp vỡ ra: “Không phải bà chị năm quả trứng đổi một con gà con ư? Bà chị này, tôi có tin mật báo, có người lấy gà con từ chỗ của bà chị rồi trở về báo cáo cho tôi, tôi biết rất rõ ràng, tuyệt đối không oan uổng chút nào đâu.”
Ông ta cười tới mức đáng khinh, tỏ vẻ tôi đã ngấm ngầm điều tra và nắm được bí mật của các người, các người đừng có nói dối nữa.
Ông ta cực kì đắc ý mà nhìn Trương Thúy Hoa, hừ, ông đây dùng kế ly gián với các người, châm ngòi mối quan hệ của các người.
Trương Thúy Hoa phụt một tiếng: “Phang rắm con mẹ nhà ông!!!”
Định chơi trò châm ngòi ly gián với bà đây à, ông không thử tè ra nước tiểu rồi soi lại bản thân mình xem, bà đây sợ ông sao!
Trương Căn Phát sửng sốt, Trương Thúy Hoa luôn luôn chú ý hình tượng, sao hôm nay lại đột nhiên mắng chửi thô tục? Vì sao lại không chú ý đến hình tượng nữa?
Trước đó Trương Đức Phát bị Chu Minh Dũ ghì tới mức bả vai đau nhức, lúc này lập tức dựa vào cái cớ đó, dậm chân lớn tiếng mắng: “Trương Thúy Hoa, bà dám nhục mạ đại đội trưởng, con trai bà dám đánh đội trưởng đội an ninh, các người muốn bị bắt lại hết có phải không?”
Vốn Chu Thành Nhân đang ngồi một bên hút thuốc, lúc này ông đứng lên, hừ một tiếng: “Con lừa nào vào nhà tôi kêu ầm ĩ vậy, ném ông ta ra ngoài đi.”
Người lớn trong nhà đã lên tiếng, Chu Minh Dũ, Chu Minh Quang còn cả mấy người Chu Minh Quốc, Chu Minh Thanh, người nắm tay, kẻ ôm chân, nâng Trương Đức Phát lên rồi trực tiếp ném ra khỏi cửa chính.
“Rầm” một tiếng, làm Trương Đức Phát xây xẩm mặt mày, bò dậy không nổi: “Ai ôi, ngã chết tôi rồi... cậu… cậu … cậu, các người!” Trương Đức Phát giận sôi gan mấy người Chu Minh Dũ, nhưng lại không nói ra được lời nào cả, lại nhìn các nhân viên bảo an ông vừa tạm thời triệu tập: “Các người đều là người chết đấy à?”
Nhưng nhân viên bảo an kia không dám tiến lên phía trước, tới nhà Trần Tú Phương giả vờ uy phong còn được, chứ ở nhà Chu Minh Dũ thì ai dám chứ?
Nhà người ta còn có căn cơ hơn nhà đại đội trưởng!
Trương Căn Phát a a hai tiếng, không biết nói gì cho phải.
Chu Minh Dũ vỗ vỗ tay cười đi vào: “Ba, còn ném ai nữa không?”
Chu Thành Nhân hừ nói: “Ai dám hù dọa mẹ con thì cứ ném thẳng ra ngoài cho ba!”
Hai chân Trương Căn Phát run run, lập tức đứng thẳng dậy, cười nói: “Ông anh, bà chị, sao lại tức giận như vậy?”
Trương Thúy Hoa nói: “Đại đội trưởng, ông nói xem ông cũng ra dáng con người, tại sao cứ phải làm mấy chuyện không giống người như thế? Trước mắt con dâu tôi cũng sắp sinh rồi, trong nhà không có trứng gà, ông nói xem có đáng lo không? Ông là đại đội trưởng lại chẳng giúp người dân chúng tôi giải quyết chút khó khăn nào, hiện tại vất vả lắm hàng xóm xung quanh mới chìa tay giúp đỡ ông còn không cho! Trứng gà chúng tôi tích góp đều đã mang tới chỗ cung cấp tiêu thụ của xã để hỗ trợ xây dựng, hiện tại trong nhà mình cần dùng gấp thì không có nữa, chuyện khó khăn lớn như thế sao không giải quyết đi? Ông là đại đội trưởng, ông mau giải quyết đi!”
Trương Căn Phát định nói không phải nhà bà có gà sao? Đẻ trứng tiếp là được.
Trương Thúy Hoa: “Đại đội trưởng, chúng tôi ấp gà nuôi đẻ trứng bán cho xã tiêu thụ thì là thói quen xấu sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận