Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 609: Mượn lương thực

Chương 609: Mượn lương thực
Chương 609: Mượn lương thực
Chu Minh Dũ nói: “Việc này phải nói với bác cả đội trưởng một tiếng.”
Trong kho của hai đội đó không có lương thực, nếu như chờ tiếp tế thì thôi, lỡ như nghĩ đến chuyện bọn họ thì sao?
Anh suy đoán đơn giản dễ hiểu, cũng vừa phù hợp với suy nghĩ của Trương Căn Phát.
Trương Căn Phát họp ở công xã xong về, nghe báo cáo của con trai, nghe thấy hai đội vì có mỗi cân gan heo đánh nhau suýt nữa tức chết ông ta.
“Những tên bùn nhão không dính lên tường được, đúng là không đáng nâng đỡ, toàn liên lụy ông đây, đại đội Tiên Tiến năm nay sắp bị bọn nó làm mất rồi.”
Trương Kim Hoán nghĩ nhiều hơn ông ta một chút: “Ba, còn có chuyện phiền phức hơn.”
Trương Căn Phát: “Còn có chuyện gì?”
Trương Kim Hoán: “Trong kho của hai đội đó không còn bao nhiêu lương thực nữa, sợ là không kiên trì được bao lâu.”
Trương Căn Phát: “Hả? Không còn bao nhiêu ư? Năm nay không phải bội thu sao? Cho dù không có sản lượng mấy vạn cân, trong ruộng khoai lang thì hai ngàn cân cũng phải có chứ.”
“Nhưng mà ở ngoài đồng hết rồi, may mà chiến sĩ thi đua đốc thúc chủ nhiệm phủ nữ dẫn bọn họ thu hoạch khoai lang nấu một ít gạch khoai đỏ, nếu không sớm đã không còn gì để ăn rồi.”
Trương Kim Hoán có đi qua bên nhà ăn và nhà kho của hai đội, xem thử sổ sách của bọn họ, bởi vì rèn luyện sắt thép các cán bộ không ở nhà, những người phụ nữ ở nhàn ày biết ít chữ, ghi tùm lum hết hoặc thôi thì không ghi.
Lương thực trong nhà kho đương nhiên cũng là tùm lum hết, thứ mà có sổ sách để điều tra chính là nộp nộp thuế lương thực, nộp lương thực phần tử cho xưởng sắt thép, những cái khác thì đều mập mờ hết.
Trương Căn Phát giận đến mức “phát” đập nón lên trên bàn: “Đám phụ nữ ham ăn lười biếng này, bọn họ muốn làm gì?”
Trương Kim Hoán nói: “Cũng không thể trách bọn họ hết được, ở nhà không có lao động không có gia súc.”
“Đội hai thu hoạch về được, sao bọn họ lại không được?” Trương Căn Phát giận đến mức bốc khói trên mũi.
Trương Kim Hoán nhắc nhở ông ta: “Ba, thôi thì nghĩ cách làm sao đăng ký lương thực cứu trợ với công xã đi, nói là năm nay chúng ta đều đi rèn luyện sắt thép hết, trong thôn không có lao động nam nào, bắp và cao lương đều nộp nộp thuế lương thực hết rồi, khoai lang thu hoạch không kịp bị hư, bảo công xã xin phép lên trên phát lương thực cứu trợ, cho dù là lương thực bán về cũng được.”
Lương thực cứu trợ là ăn không, nhưng mà năm sau phải trả theo tỷ lệ.
Lương thực bán về chính là lương thực dư bán cho trạm lương thực, rồi lấy một phần bán ngược lại cho nông dân để trợ cấp lương thực của nông dân, cũng là một loại cứu trợ.
Trương Căn Phát lắc đầu như trống lắc: “Không được, không được.”
Rèn luyện sắt thép còn chưa kết thúc, công xã hoàn toàn không có sức quan tâm cái này, hơn nữa lương thực của cả huyện đều dùng để ủng hộ rèn luyện sắt thép, khắp nơi đều thiếu hụt, chỉ sợ hoàn toàn không còn để phát.
Lúc đó ông ta ở trong huyện, thường đến bộ tổng chỉ huy sắt thép đi vòng vòng, quen biết được cán bộ điều độ hậu cần, cũng biết được một ít thông tin.
Sắt thép năm nay bọn họ rèn ra, ngoại trừ xưởng sắt thép thứ nhất có được hai nghìn tấn đổi tiền, những cái khác hoặc là không đạt chuẩn hoặc là chỉ là sắt vụn không ai lấy không đổi tiền được.
Nhưng mà xưởng sắt thép lúc nhiều nhất đầu tư số lượng nhân công đến hơn bảy vạn.
Lương thực mỗi ngày, rau củ tiêu hao thành núi, không chỉ ăn trống kho huyện, kho tất cả sở quản lý lương thực cũng trống hết, kho của các đại đội, đội sản xuất cũng phải nộp lương thực góp phần.
Bảy vạn người không ra ruộng thu hoạch nông sản nhưng lại đi làm việc nặng nhọc, ăn gấp hai ba lần bình thường, lương thực đủ ăn mới lạ.
Tuy rằng ông ta hiểu rõ nhưng giả vờ, đâu phải là ngốc thật.
Lúc này đi xin, không phải là thêm phiền phức cho lãnh đạo sao?
Trương Kim Hoán nói: “Ba à, chúng ta không xin, người khác cũng sẽ xin, không nói nghèo, đến lúc đó phải làm sao?”
Trương Căn Phát vẫn không đồng ý: “Đến lúc đó công xã hỏi tại sao bốn đội sản xuất chỉ có hai đội cần cứu trợ? Hai đội còn lại thì sao? Nếu hai đội kia không cần cứu trợ thì là còn lương thực dư, chắc chắn phải là bốn đội cùng ăn cơm giúp đỡ lẫn nhau.”
Chờ lúc bốn đội cùng không có cái để ăn mới đi xin cứu trợ cũng không muộn.
Trương Kim Hoán: Như vậy chỉ sợ còn khó hơn xin cứu trợ từ công xã.

Đúng thật, ngày thứ hai các thành viên của đội ba đội bốn đã bắt đầu kiếm chuyện ở nhà ăn, bởi vì đáng lẽ buổi sáng mỗi người có hai khoai lang một chén cháo đặc, bây giờ chỉ có một cái, trưa có ba cái màn thầu, bây giờ chỉ có hai cái.
Hai cái nhỏ như thế, đủ ai ăn chứ?
Trương tư vụ của nhà ăn hai đội vội đi tìm đội trưởng, đội trưởng lại tìm bí thư đại đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận