Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 1070: Tâm sự(5)

Chương 1070: Tâm sự(5)
“Út Tập, út Tập!” Một cô gái tóc vén ngang tai chạy về phía cậu ta.
Cô bé cười với đôi mắt sáng ngời, trên tay cầm hai chiếc bánh mì bột đen làm bằng vỏ bọc, sôi nổi: “Nhân cải thảo thịt bằm, ngon lắm.”
Mạc Ưng Tập nhìn cô bé, nhưng lại không cầm: “Đừng có mang đồ ăn đến nữa, hiện tại nhà mình có thể ăn no.”
Cô bé cười nói: “Mình cũng không biết là làm sao, mình chỉ cần có ăn là muốn cho bạn.”
Mạc Ưng Tập nhìn vẻ mặt kỳ vọng của cô bé, chỉ cầm một cái: “Bạn cũng ăn đi.”
Cô bẽ mũm mĩm nuốt nước miếng, do dự một lúc: “Hay là bạn ăn đi.”
“Bảo ăn thì cứ ăn đi.”
“Được, cảm ơn út Tập, bạn tốt với mình quá.” Cô bé mũm mĩm cầm bánh báo to bắt đầu cắn: “A, thơm quá, a a a, bạn xem, bên trong còn có thịt nữa.”
Mạc Ưng Tập nhìn cô bé, trông có vẻ ốm hơn trước nhiều: “Nhà bạn ăn không đủ no sao?”
Cô bé mũm mĩm há to miệng ăn bánh bao: “Sao có thể được, bạn xem đây chẳng phải còn mang bánh bao tặng bạn hay sao?”
Mạc Ưng Tập không nói gì nữa.
Một lúc sau: “Bạn không đi học à?” Mạc Ưng Tập hỏi cô bé.
Cô bẽ mũm mĩm lặng lẽ ăn bánh bao: “Học kỳ sau không muốn đi nữa.”
“Nhà không cho bạn đi à?”
“Mình... không thích học, đọc sách có ích gì...”
“Đọc sách không làm bạn ngu ngốc nữa.” Mạc Ưng Tập đã ăn xong bánh bao, cầm khăn tay lau, nhìn cô bẽ mũm mĩm đang đứng đó mút ngón tay nên đưa khăn tay cho cô bé.
Cô bé mũm mĩm lau xong, định bỏ khăn tay vào trong túi mình, nhưng Mạc Ưng Tập giật lại.
Cô bé mũm mĩm cười nói: “Mình muốn rửa rồi trả lại cho bạn.”
“Mình tự rửa.”Mạc Ưng Tập cho khăn tay vào trong túi, sờ thấy một viên kẹo trái cây, đó là Chu Thất Thất chia cho cậu ta.
Cậu bé đưa kẹo cho cô bé, còn mình thì cho tay vào túi quần rồi rời đi.
Cô bé mũm mĩm bóp chặt viên kẹo trong tay, cười đến mức cơ thể uốn éo, nhìn bóng lưng của cậu ta, càng nhìn càng ngẩn người, út Tập thật sự càng ngày càng đẹp trai, cậu ta bảo mình đọc sách, chẳng lẽ hiện tại mình rất ngốc sao?
Sau khi về nhà, Mạc Như bàn bạc với Chu Minh Dũ, ngày hôm sau cả hai đến huyện ủy thăm văn phòng bí thư Lữ, tìm bí thư của anh ta thăm dò.
Bí thư Lữ đang bận cho cuộc họp cuối năm, tuần tra, thăm hỏi nên không có ở huyện.
Chuyện giảm số lượng người thành phố thực sự là đang thực hiện, nói là để sắp xếp cho sự gia tăng nhanh chóng của dân số công nghiệp thành phố trong thời kỳ Đại nhảy vọt, yêu cầu bọn họ phải trở về nông thôn để làm nông, mở rộng nguồn cung ứng các sản phẩm nông nghiệp và điều phối cân bằng giữa công nghiệp và nông nghiệp.
Nghe bí thư Ngô nói về nội dung nhiệm vụ, Mạc Như nghĩ rằng chắc chắn lại có một số cán bộ địa phương chưa hiểu rõ các văn bản của Trung ương, không phân tích chi tiết mà chỉ làm một cách phiến diện.
“Bí thư Ngô, nói là dân số công nghiệp thành trấn, chắc là không bao gồm học sinh. Em út nhà tôi được tuyển chọn đặc cách, thành tích học tập rất xuất sắc, nếu bị cho thôi học về nhà thì chẳng phải là làm lỡ rồi?”
Bí thư Ngô cười nói: “Hai đồng chí đừng nóng vội, tôi sẽ nói chuyện này với phòng giáo dục huyện ủy trước, mời bọn họ trao đổi với phòng giáo dục ủy ban khu vực, chắc chắn sẽ có một cách giải quyết tốt. Nếu phòng giáo dục không trao đổi được thì chẳng phải còn có bí thư chúng tôi đây.”
Bí thư Lữ tuân theo tuyến đường chiến sĩ thi đua của Cao Thụy Dương, càng thêm hòa hợp với Mạc Như và Chu Minh Dũ, nên biết chuyện này nhất định sẽ giúp đỡ.
Anh ta cho rằng chiến sĩ thi đua biết làm việc, có chuyện tìm bí thư Lữ trước, mà không trực tiếp đi làm phiến bí thư Phó.
Bọn họ biết mối quan hệ giữa chiến sĩ thi đua và nhà họ Phó, không biết mối quan hệ này làm sao có, nhưng biết mối quan hệ rất tốt.
Bí thư Ngô là người nói lời giữ lời, sau Tết, Mạc Ưng Tập nhận được giấy báo nhập học của trường, yêu cầu cậu ta nhập học như bình thường theo thời gian khai giảng. Sau đó anh ta phát hiện ra rằng không phải vì thanh tích xuất sắc của mình mà cậu ta được nhập học, mà vì chị gái của anh có một mối quan hệ vững chắc. Bởi vì những học sinh nông thôn không có mối quan hệ nào đều bị đình chỉ học và ở nhà, khi nào sẽ tiếp tục được học thì tùy thuộc vào tình hình.
Dù sao cũng có những học sinh trong lớp đã về quê, ngoại trừ cậu ta, tất cả đều bỏ học ở nhà. Tất nhiên, vẫn có một cách, họ có thể chuyển đến trường cao trung của huyện địa phương để học. Chỉ có thể làm như thế mà thôi, nghĩa là những học sinh cao trung ở huyện không được vào trường cao trung vùng nữa, còn tỷ lệ lên lớp của trường cao trung ở huyện không thể nào so sánh được với họ.
Trường trung học ở vùng này không kém gì những trường cao trung tốt ở tỉnh lị, tất nhiên tốt nhất chính là trường trung học trực thuộc đại học tỉnh, nên chỉ những học sinh xuất sắc của tỉnh lị mới có thể đi học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận