Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 278: Hợp tác (3)

Chương 278: Hợp tác (3)
Đôi mắt Mạc Như sáng rực, ôi dào cô vẫn chưa kịp nói với anh mà sao anh đã biết rồi, có lẽ là nghe thấy cô và Phó Trân nói về chuyện mua giấy vệ sinh?
Cô còn tưởng Chu Minh Dũ nói muốn làm bún để bán.
Khâu Vân rất hứng thú, bởi vì trong huyện không có xưởng làm giấy đàng hoàng, mà đều là từ vùng khác chuyển đến, anh ta hỏi thật kỹ khi nghe Chu Minh Dũ nói vậy.
Hiện tại, trong huyện không có máy móc làm giấy chuyên nghiệp, nếu có thì thôn của bọn họ cũng không mua nổi, bên trên cũng sẽ không chi tiền nên chỉ có thể dùng sức người.
Nhưng cho dù có nói thế nào, có thể để lộ tin trước, phải tìm một cơ hội ở đây.
Chu Minh Dũ nói: “Trong thôn còn khó khăn, vẫn là thiếu củi lửa, không đủ củi lửa thì không cách nào sấy khô được, nếu có thể mua được than đá thì tốt rồi.”
Khâu Vân cười nói: “Than đá không phải là vấn đề, nếu các người có giấy vệ sinh giao cho hợp tác xã thì có thể lấy được hóa đơn xin đổi phiếu than, chỗ chúng tôi có than chuyển đi.”
Chuyện này cũng giống như nuôi heo ở trong thôn, cuối năm bán heo thì có thể lấy được hóa đơn xin thức ăn gia súc thô bù vào.
Chu Minh Dũ vui mừng nói: “Như thế thì tốt quá rồi. Vậy chúng tôi về bàn bạc lại với đội trưởng, nếu chính sách địa phương cho phép thì chúng tôi sẽ xây dựng một xưởng sản xuất giấy vệ sinh cho đội sản xuất.”
Khâu Vân: “Tôi sẽ báo cáo cho giám đốc chuyện này, nếu được thì đợi chủ nhiệm hợp tác xã của các người đến họp, rồi chúng tôi sẽ thông báo chuyện này.”
Tốt quá rồi.
Chu Minh Dũ và Mạc Như liên tục cảm ơn: “Cảm ơn giám đốc Khâu đã giúp đỡ.”
Những chuyện như xưởng làm giấy, bản thân bọn họ hay gia đình không làm được, chỉ có thể do một đội sản xuất thực hiện, nhưng hai năm nay công xưởng không hẳn đã cho phép làm xưởng, nhất định sẽ bị chỉ trích là tiêu hao rơm rạ và làm chậm trễ sản xuất.
Vậy nên phải có người đánh tiếng với hợp tác xã, nói rõ với cán bộ địa phương, cho phép bọn họ sản xuất thì chuyện này coi như là xong.
Chỉ cần cho phép sản xuất, ai biết bọn họ sản xuất ra tự dùng hay là bán đi, dù sao có hàng giao cho hợp tác xã thì không thành vấn đề.
Cuối cùng, Khâu Vân dặn dò bọn họ: “Nhất định không thể làm chậm trễ sản xuất, công nhân làm công, nông dân cày cấy, đây là vấn đề nguyên tắc không thể phá vỡ.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt, chúng tôi chỉ làm lúc nông nhàn thôi.”
Phó Trân rất tò mò khi nhìn vào ánh mắt của Chu Minh Dũ, một thanh niên quê mùa lại biết chuyện làm giấy ư?
Nếu nói làm sao tạo ra giấy này cô còn không biết thì sao bản thân có thể nói là từng học qua Học viên vệ sinh?
Thấy thời gian cũng muộn rồi, cũng mua xong hết đồ rồi nên hai người chào tạm biệt bọn họ.
Mạc Như nói với Phó Trân: “Bác sĩ Tiểu Phó! Chúng tôi cũng không có thứ gì tốt để cảm ơn, vừa đúng lúc có mang theo một ít rau để trên xe, cũng không đáng bao nhiêu tiền, được cái là tự hái ở vườn rau nhà nên rất tươi.”
Trước đó cô đã lấy rơm phủ lên chiếc giỏ nên bên trong có thứ gì thì bên ngoài cũng không thấy rõ, lúc này cô nói mang đến đây.
Tất nhiên là Phó Trân không chịu lấy.
Mạc Như cũng mặc kệ, cô và Chu Minh Dũ vẫn mang giỏ rau đến. Dưa chuột mọng nước, cà chua, bí vuông, cà tím, đậu cô-ve cùng mang đến một hương vị tươi mát của rau xanh.
Khâu Vân khen: “Đây đều là các người tự trồng à? Rau thật tươi xanh và đầy ắp, tốt hơn nhiều so với chợ của chúng tôi đây.”
Phó Trân thấy anh ta nói như thế, cười nói: “Vậy anh mang về cho chị của em ăn đi, em không xách hết được.” Cô đến một xó lấy một cái bao ni lông đến đựng những thức ăn này.
Mạc Như bảo Chu Minh Dũ bỏ vào giúp cô ấy, giỏ tre thì cô mang về nhà.
Mạc Như hai người chào tạm biệt bọn họ, Phó Trân cười nói: “Để tôi tiễn hai người ra ngoài.”
Khâu Vân đứng dậy tiễn đến cửa văn phòng: “Tôi còn có việc, không tiễn hai người, có thời gian thì đến chơi.”
Đi ra khỏi văn phòng, Phó Trân thì thầm nhắc nhở Mạc Như một số lưu ý khi ăn canh đường nâu làm sạch sản dịch sau sinh: “Mười ngày đầu có thể ăn nhiều chút, đợi khi màu sắc chuyển nhạt thì đừng ăn nữa hoặc là ăn ít lại.”
Cô ây là nhân sĩ chuyên nghiệp nên sẽ đưa ra những lời đề nghị rất tốt, Mạc Như cười nói: “Bác sĩ Tiểu Phó! Thật cảm ơn cô nhiều, dân quê chúng tôi đều không chú trọng điều này, nếu cô không nói thì tôi cũng chẳng biết.”
Phó Trân cười, còn bảo cô đừng quên tuyên truyền về kiến thức sức khỏe và vệ sinh của phụ nữ, sau đó vẫy tay tạm biệt cô.
Chu Minh Dũ chất hết đồ lên xe, vào đúng lúc này có một người chạy đến và hét to: “Bắt được mày rồi, một phần tử đầu cơ tích trữ, nói cái gì mà đến bệnh viện khám bệnh, tìm người thân, tao thấy là mày đến đây để bán trứng gà đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận