Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 236: Tuỳ ý nuôi dưỡng (5)

Chương 236: Tuỳ ý nuôi dưỡng (5)
Bí thư gật đầu: “Tuyên truyền cho nhiều vào, tranh thủ chăm sóc cây ngô cho tốt, hoàn thành nhiệm vụ thu lương thực thật tốt.”
Nếu là chủ tịch xã Tống, lúc này sẽ liên tục khen ông ta có chí khí, là cán bộ tốt, dẫn dắt người dân trong thôn làm cho tốt.
Nhưng mà bí thư lại chỉ nhìn ông một cái, nói: “Đi thăm ruộng nhiều một chút, lắng nghe tiếng nói của người dân một chút, Đảng rất cần các cán bộ có cơ sở như mấy anh làm cầu nối đấy.”
Trương Căn Phát cười vô cùng khiêm tốn: “Bí thư yên tâm, cán bộ của đại đội tôi không ai không tham gia sản xuất, tất cả đều cùng người dân ăn uống và lao động, thức ăn của cán bộ cũng giống với người dân, không có người nào được đặc cách cả.”
Bí thư xã gật gật đầu, không nói chuyện nữa.
Người bên cạnh bí thư liền đưa Trương Căn Phát ra ngoài.
Trương căn Phát không thể gặp được chủ tịch xã Tống để nói chuyện riêng tư, cũng không cách nào cáo trạng kể khổ, biểu lộ mình đã chịu khó khăn như thế nào, chỉ có thể xám xịt dẫn theo Trương Đức phát quay trở về.
Nhưng mà ông ta không cam lòng, nói với Trương Đức Phát: “Trở về bắt đầu tạo quan hệ tốt với mấy nhân viên kĩ thuật cao một chút, mượn tay bọn họ tạo tai họa cho mấy tên lừa kia.”
Trương Đức Phát dơ ngón tay cái lên: “Đại Nhĩ, ông thật thông minh, không hổ là đại đội trưởng!”
Trương Căn Phát đắc ý nói: “Đương nhiên.”
Ban đầu trong nhà có năm con gà mái và một con gà trống, giờ lại có thêm năm con gà con nữa, tứ hợp viện nhỏ lập tức không đủ chỗ nuôi.
Mạc Như cùng Trương Thúy Hoa bàn tính đem đến nhà mới nuôi, như vậy nhà sẽ không có phân gà, Khả Lạp Nhi có bò trên mặt đất cũng yên tâm hơn.
Sau khi tan làm, Trương Thúy Hoa cùng ông Chu dẫn theo Chu Minh Dũ đi tới nhà mới làm một chuồng gà.
Chuồng gà là do Chu Minh Dũ làm, dùng tấm gỗ làm vách ngăn chia hai nơi trên dưới, phía dưới to rộng dùng để ngủ, phía trên có mái dốc, không gian nhỏ hơn dùng để ấp trứng.
Hoàn thành xong thì trộn hồ cùng đất đỏ, sau đó đắp một lớp mỏng lên dùng để che mưa tránh gió.
Sau khi làm chuồng gà xong, lại dùng những cành cây que củi nhỏ trong viện làm một hàng rào chặn lại, để gà chỉ có thể hoạt động bên trong đó. Nếu nuôi thả bọn chúng, đôi khi trứng chúng đẻ ra sẽ bị người ta lấy trộm, tuy rằng trứng có thể trữ lương thực, nhưng Mạc Như có đủ sâu bọ để nuôi chúng, trữ lương thực loại này cũng không hiếm lạ gì, nhưng mà chúng vẫn nên đẻ trứng đúng chỗ vẫn tốt hơn.
Ngoài ra, nhà vệ sinh ở nhà mới cũng xây xong rồi, tường làm bằng đất nung đỏ, bên trên còn làm khung gỗ, đắp cỏ tranh lên, được che bằng rèm vải, xung quanh trát thêm ít đất đỏ lên phiến đá, cuối cùng là gắn cửa gỗ vào là hoàn thành.
Hầm cầu là con dốc kết hợp với hố phân của chuồng heo phía sau, thường đắp đất trộn cỏ vụn để lấn áp mùi, khi đã không có mùi thì giòi bọ cũng không có, có thể làm phân ủ thì càng tốt.
Mạc Như từ cánh đồng bông trở về, đầu tiên là cho gà ăn, sau đó chỉnh sửa hàng rào lại một chút, thấy thời gian cũng không còn sớm liền về nhà trông mấy đứa nhỏ và nấu cơm.
Mấy ngày nay cô dẫn Nê Đản Nhi và Cúc Hoa đi lấy một ít bùn vo lại thành hình tròn rồi đem phơi khô, khô rồi thì đưa cho bọn nhỏ chơi khi chúng ở nhà.
Khả Lạp Nhi cảm thấy rất buồn bã vì mấy con gà đã chuyển ra phía sau, không còn đuổi bắt gà được nữa, nhưng khi có trứng bùn thì lập tức vui vẻ trở lại.
Cúc Hoa lần nào cũng đều phải bật cười ha ha : “Nê Đản Nhi chơi trứng bùn, ha ha.”
Nê Đản Nhi cũng không tức giận, chơi vô cùng vui vẻ, thậm chí còn dẫn các em trai em gái mình đi đếm.
Mạc Như dẫn Nê Đản Nhi đi nhóm lửa nấu cơm, sau đó dạy cho bọn chúng đọc sách viết chữ, cô mang một cái ghế đẩu vuông ra ngồi dưới mái hiên, nhỏ giọng ngân nga với bạn nhỏ.
Cô phát hiện bạn nhỏ rất thích cô hát, mặc kệ cô hát bài gì, chỉ cần hưm hưm ha ha như thôi miên thì nó cũng đã rất vui vẻ, đương nhiên nó càng thích nghe Chu Minh Dũ trò chuyện với nó hơn.
Bên ngoài cổng truyền đến một giọng nói rụt rè: “Thím, thím?”
Nếu không phải thính lực của Mạc Như tốt thì căn bản là không nghe thấy.
“Kim Chi Nhi? Vào đi.” Nghe thấy âm thanh rụt rè kia, Mạc Như liền biết đó chính là Kim Chi Nhi.
Kim Chi Nhi từ bên ngoài bước vào, thấy cô đang ngồi trên ghế gỗ dưới mái hiên, liền nhanh chóng đi qua: “Thím, Mẹ cháu nói buổi tối bảo thím đi học.”
Trước đó vài ngày, vì muốn theo dõi tình huống của ông Triệu nên cô cùng Chu Minh Dũ đi rất nhiều lần, có điều nếu ông Triệu đã không có vấn đề gì nữa thì cô cũng không muốn phí thời gian. Dù sao cũng không có giáo viên mới, bây giờ Trần Ái Nguyệt cầm mấy tờ báo cũ cùng văn kiện đi lừa gạt người, cô đều nhìn chán rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận