Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 154: Mâu thuẫn (1)

Chương 154: Mâu thuẫn (1)
Tiếp đó là tiếng van xin và khóc lóc của một người: “Không! Không có!”
“Vậy mày lén lút làm gì vào đêm khuya? Không giấu lương thực thì làm gì? Chẳng lẽ mày muốn chạy trốn sao?”
“Bọn tao cảnh cáo mày, không được đi đâu hết.”
“Sang bên kia xem có phải giấu lương thực rồi không?”
Ngay sau đó, có người cầm đèn bão chạy về phía này.
Mạc Như bảo Chu Minh Dũ mau đỡ cô xuống, cô đi xuống dưới mương và nhặt hết số lương thực kia chỉ trong phút chốc, một hạt lúa mì cũng không còn.
Đúng lúc này, những người đó chạy đến hét to: “Mấy người là ai?”
Chu Minh Dũ đỡ Mạc Như đi lên, chậm rãi nói: “Chúng tôi là người của Chu Gia Trang, đến Cao Qua Trang mua gạch ngói tiện thể dừng một chút. Mấy người đang làm gì thế?”
Anh dìu Mạc Như lên xe.
Có vài người cầm đèn bão bao vây họ, rọi chiếu khắp nơi rồi nhìn thật kỹ khuôn mặt của Mạc Như.
Chu Minh Dũ không vui: “Tôi nói các người có chừng mực chút đi, đừng cho rằng Chu Gia Trang chúng tôi không có người, rọi gì mà rọi?”
Những người này mềm nắn rắn buông, nếu nhẹ nhàng, thái độ mềm mỏng với bọn họ thì bọn họ lại càng thấy mình dễ bắt nạt.
Mạc Như nhìn những người kia mặc đồng phục màu xanh thẫm chẳng ra gì, còn đeo thắt lưng và đội mũ, ánh mắt ai cũng dữ tợn, trong số họ có một tên đang giữ người vứt bỏ lương thực kia.
“Nói! Có phải mày đến đây để cất giấu lương thực không?”
Người kia bị bóp cổ, vặn cánh tay, đau đớn mồ hôi nhễ nhại: “Không, không, tôi không có rơm để đun nước uống nên định nhặt lá cây.”
“Mẹ mày! Mày muốn phỉ báng Chủ nghĩa cộng sản đúng không? Nhặt lá cây gì chứ? Sản lượng một mẫu của Cổ Gia Câu chúng ta là mười ngàn cân, lương thực ăn không hết, rơm đốt không hết, nhặt lá cây làm gì? Cơm của nhà ăn ăn hoài không hết, canh cũng uống hoài không hết. Ai cho mày tự ý nổi lửa?”
Người kia không dám lên tiếng nữa: “Tôi, tôi tự kiểm điểm, tôi...”
Ngay sau đó, anh ta bị tát hai cái rồi lại bị đạp hai cái: “Lần sau, nếu còn để tao nhìn thấy mày nhặt lá cây nữa thì tao sẽ cắt ngón tay của mày.”
Những người kia cũng không làm khó người qua đường của thôn khác, bọn họ trừng mắt liếc nhìn Chu Minh Dũ rồi nghênh ngang bỏ đi.
Người kia quỳ trên mặt đất, cánh tay bị vặn ở một góc độ kỳ lạ, mấy lần muốn đứng dậy nhưng không gượng nổi.
Chu Minh Dũ tiến đến đỡ anh ta dậy, rồi nắn lại cánh tay cho anh ta.
Người kia vội vàng cảm ơn, sau đó liếc mắt nhanh về phía mương nước nhưng tối đen như mực chẳng nhìn thấy gì. Anh ta tin rằng số lương thực kia đã không còn nữa, nếu không thì đội tìm kiếm lương thực sẽ không tha cho anh ta.
Chu Minh Dũ thăm dò anh ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người kia nét mặt buồn bã, thở dài nhưng không dám nói thêm gì nữa: “Chính là phải ăn chung trong nhà ăn lớn, nhà nào cũng lấy lương thực ra, không ai được phép tự ý cất giấu. Năm nay lúa mì của chúng tôi đều...”
Anh ta cũng không dám nói nhiều, chỉ lau nước mắt rồi quay trở về.
Mạc Như lấy ra vài cái bánh cao lương từ trong không gian rồi đưa cho Chu Minh Dũ. Chu Minh Dũ cầm lấy và đuổi theo, nhét bánh cao lương cho anh ta.
Người kia giật mình như bị rắn cắn: “Không dám, tôi không dám, nếu ai dám ra ngoài xin ăn thì cả nhà sẽ bị đánh chết.”
Chu Minh Dũ cố nhét cho anh ta: “Đây không phải là xin ăn, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây và nhờ anh chỉ đường giúp, bánh cao lương này là để cảm ơn anh thôi.”
Bấy giờ người kia mới phấn khích cầm lấy, mặc dù đang thèm chảy nước miếng nhưng anh ta cũng không nỡ ăn ngay.
Chu Minh Dũ chào tạm biệt anh ta, rồi kéo Mạc Như đi vòng ra ngoài thôn.
Người kia thấy bọn họ đi rồi mới cắn một miếng bánh cao lương, phần còn lại cẩn thận nhét vào trong tay áo, cầm chặt tay áo rồi chạy như bay về nhà.
Trên đường đi, cả hai đều trầm mặc một lúc.
Dù bọn họ đến từ tương lai thì cũng không thể lật ngược tình thế được, nhưng ít nhất cũng phải nghĩ cách để bảo vệ Chu Gia Trang không biến thành như vậy.
Chỉ cần phần lớn người trong thôn và bọn họ có cùng một quan niệm thì Chu Gia Trang mới trở nên tốt hơn. Nếu chỉ có người nhà mình thức tỉnh, còn cả thôn đều điên cuồng thì cũng vô ích, nhà bọn họ cũng không khá hơn là bao.
Nếu cần có một cán bộ thức tỉnh thì phải có vài người dẫn đầu thức tỉnh, có uy danh và quyết đoán.
Đợi đến khi đi thật xa khỏi Cổ Gia Câu, đi ngang qua những thôn khác thì đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa ve kêu, cũng không có gì khác thường, dường như chỉ có Cổ Gia Câu là thô bạo và vội vã.
Trái tim của hai người dần chậm nhịp, tâm trạng cũng sôi nổi hẳn lên.
Nửa đêm, hai người đi vào trong phạm vi của Chu Gia Trang, đi được một lát, có người quát hỏi: “Ai đấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận