Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 931: Sợ chết khiếp!

Chương 931: Sợ chết khiếp!
Cô bé cười ngọt ngào, “Anh nhỏ, anh thật tốt, em không uống, anh tự mình uống đi.” Sau đó bổ sung thêm một câu, “Ây, gầy như thế, còn không bằng em có thịt nè.”
Khâu Hằng hồi bé tí không thích ăn uống, thêm thay giờ dáng người đã cao lên, nên trông rất gầy, đặc biệt là mắt to, mũi cao và cằm nhọn.
Mặt Khâu Hằng lại nhăn lại, nhìn cô bé càng lúc càng quấn quýt, bối rối, hoài nghi không biết cô bé có phải là muốn ăn hiếp mình không nữa.

Bên đó, Mẹ Khâu và Khâu Lỗi nói chuyện phiếm một lúc, nghe nói cặp vợ chồng chiến sĩ thi đua sắp tới ăn cơm, bà liền đi mặc áo khoác vào, “Lỗi Tử à, con trông chừng đứa nhỏ, bác đi mua chút hải sản rồi về.”
Huyện Cao Tiến cách thành phố Thanh khoảng hai trăm dặm, Thanh Thị là nơi gần biển, có nhiều thủy hải sản nên huyện Cao Tiến không thiếu. Chỉ vì nhiều lý do, mà các hợp tác xã nông thôn có thể bán nhiều nhất chỉ là vỏ tôm, tảo bẹ, cá thu. Nếu muốn mua các sản phẩm cao cấp như tôm khô, mực, tôm thì phải đi lên huyện thành.
Nhưng chợ rau do nhà nước quản lý, cửa hàng thực phẩm không thiết yếu và cửa hàng bách hóa của huyện thành có nhiều sự hạn chế khác nhau, số lượng ít và cũng đắt đỏ, không phải người thường có thể tùy ý mua được.
Khu nhà của huyện ủy đương nhiên được đặc ân, hàng tháng bọn họ có một lượng phiếu mua hàng cao cấp nhất định, có thể mua số lượng giới hạn thôi, với giá rất thấp.
Nhìn thấy bà nội vừa đi, Khâu Hằng càng thêm căng thẳng, nhìn chằm chằm, phòng bị Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất không những không uống sữa của cậu bé, mà còn cầm lấy một viên kẹo trong túi, đi tới đưa cho cậu bé, “Anh nhỏ, cho anh ăn kẹo nè...”
Khâu Hằng nhìn viên kẹo cô đưa, bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt thay đổi, “Không cần!”
Thấy vậy, Khâu Lỗi cười nói: “Lượng Lượng, em gái cho con ăn kẹo, con sợ cái gì chứ, cô bé cũng không ăn thịt con đâu.”
Khâu Hằng nhìn Chu Thất Thất: “Em tránh xa chút!”
Chu Thất Thất vô tội nhìn cậu bé, anh nhỏ làm gì thế a, kẹo cũng không ăn sao? Những đứa trẻ trong thôn làng không biết chúng muốn ăn biết bao nhiêu, có một lần cô bé lỡ miệng làm rơi xuống đất. Em gái Thiết bay nhanh qua nhặt nó lên và nhét luôn vào miệng, thậm chí không sợ đất cát bẩn.
Khâu Hằng thực sự rất sợ cô bé, khi gặp nhau lần đầu tiên, Chu Thất Thất nhìn chằm chằm vào cậu bé với đôi mắt sáng rực và hét to lên: “Anh nhìn có vẻ rất ngon!” Sau đó…
Thật sự nhảy lên và ôm chầm lấy cậu bé, “A gu” một phát cắn vào mặt cậu bé!!!
Mặc dù cô bé cắn không đau nhưng Khâu Hằng sợ đến mức đực mặt ra, quên cả khóc.
Cô bé rất ngoan, thấy cậu bé không vui lập tức xin lỗi, nói cái gì, “Xin lỗi, anh thật ngon quá…”
Cha mẹ, còn có cô chú không những không mắng mỏ cô bé ngược lại còn cười nói.
Tức chết đi được!
Cậu bé làm anh cũng không thể nhỏ mọn, vì thế tha thứ cho cô bé rồi.
Nhưng mà…
Cô bé biết sai nhưng không thay đổi lỗi lầm của mình, còn nói chia đồ ăn ngon với cậu bé nhưng kết quả cậu bé cho cô bé ăn kẹo, cô bé lại đưa cho cậu bé ăn giun!
Những con bọ lúc nhúc và những con sâu bướm có lông thì có gì khác nhau, có thể ăn được không?
Thật buồn nôn!
Vì vậy, mặc dù cô bé sau đấy rất ngoan, rất đáng yêu, dễ thương, ngọt ngào, thông minh lanh lợi, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng cô bé là một em gái bướng bỉnh, nghịch ngợm trong suy nghĩ của cậu bé.
Khâu Lỗi nhìn thấy đứa cháu nhỏ của mình sắp trở thành ông già nhỏ rồi thì cười trêu chọc: “Nào, chúng ta ra ngoài ăn hoa hòe đi.”
Chu Thất Thất nghe thấy đồ ăn ngon, lập tức vui vẻ hò reo, nắm lấy tay Khâu Hằng kéo đi, “Anh nhỏ, đi thôi!”
Khi gần trưa, Phó Trân trở về trước với một ít mực và hải sản, cô đã nghe mẹ chồng nói rồi mà về nhà trước chuẩn bị cơm nước trước.
Chu Thất Thất rất ngoan ngoãn chào hỏi Phó Trân, “Dì phó, hôm nay dì thật đẹp a!”
Phó Dung không nhịn được cười, lần trước Chu Thất Thất đến, vừa đúng lúc cô ấy ốm, sắc mặt không được tốt, gần đây, đang phục hồi rất tốt, “Lần trước dì bị ốm, bây giờ khỏe rồi ạ.”
Đứa trẻ này thực sự rất đáng yêu, ai mà không thích người khác nói mình xinh đẹp chứ, nhất là cô ấy đã ngoài ba mươi tuổi rồi, không còn trẻ nữa, luôn luôn sợ bản thân đã già rồi đây.

Chu Minh Dũ chở Mạc Như đến cửa hàng bách hóa trước để tìm Khâu Vân, gặp họ đi đến Khâu Vân rất vui.
Sau vài câu chào hỏi, anh ta lấy ra ba phiếu công nghiệp và nói với một nụ cười: “Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.”
Nguyên vật liệu hiện đang thiếu hụt. Các mặt hàng lớn như xe đạp, máy khâu, radio được xuất hóa đơn, phát phiếu sau, trực tiếp đưa cho đơn vị và cá nhân không thể lấy được. Tuy nhiên, đối với một số mặt hàng nhỏ không cần chỉ thị, thì vẫn có thể lấy vé đặc biệt hoặc phiếu công nghiệp để mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận